Nhìn thấy Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng có phản ứng bà Vân Thanh vô cùng đắc ý, giọng điệu bất giác nhẹ đi: “Dù sao thì đó cũng chỉ là kéo ra một cục thịt mà thôi chỉ cần giao cho bệnh viện xử lý là được, cho nên cô chắc chắn không biết là tôi đã làm gì”
Võ Hạ Uyên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bà Vân Thanh vô cùng bình tĩnh nói: “Bà đã làm gì?”
Bà Vân Thanh cau mày, cô không quan tâm sao? Bà ta hớn hở tiếp tục nói: “Tôi đã đốt nó thành tro sau đó tìm một thuật sĩ nước ngoài luyện thành một sản phẩm đặc biệt, cô biết quỷ nhỏ chứ?”
Bà Vân Thanh che miệng cười khẽ: “Loại trấn trạch đó, nhưng linh hồn đứa nhỏ này khá thảm, tôi đã dùng phương pháp tàn độc nhất, vị thuật sĩ đó nói rồi, trừ khi nhà họ Vũ phá sản nếu không linh hồn của đứa bé này chắc chắn sẽ mãi đeo bám dày vò và phá hoại!”
Võ Hạ Uyên không nói tiếng nào, giống như không hiểu Bà Vân Thanh muốn nói gì, một lúc sau mới đột nhiên hỏi: “Bà thật sự đã thiêu nó thành tro?”
“Đúng thế!” Bà Vân Thanh khẳng định chắc nịch và nhìn chăm chăm vào Võ Hạ Uyên không chớp mắt, nhanh chóng tỏ ra buồn bã thương tâm đi, tốt nhất là nên bày ra bộ dạng đau khổ như vậy!
Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Bà Vân Thanh, tôi không tin là có ma, cho nên việc bị linh hồn dày vò, tra tấn chỉ là nói láo!”
Sắc mặt bà Vân Thanh bỗng thay đổi.
“Nhưng tôi thật sự không ngờ…” Võ Hạ Uyên lạnh nhạt nói: “Lúc đó tôi rất đau khổ, đứa bé còn chưa thành hình, vậy mà nhà các người đã ra tay tàn độc như vậy.”
“Chúng tôi độc ác sao?” Bà Vân Thanh vô cùng tức giận: “Cô đã hại Tuyết Mai nhà tôi thành bộ dạng gì rồi?”
*Vốn dĩ đã ác độc không ai bãng, không phải là do cô ta gieo gió gặt bão sao?” Võ Hạ Uyên nhìn bà Vân Thanh nói.
Bà Vân Thanh sửng sốt, không ngờ Võ Hạ Uyên lại có thể nói ra những lời như vậy, dù sao trong ấn tượng của bà ta, người phụ nữ này rất biết nhẫn nhịn, từ trước tới nay chưa từng… Đợi đất! Nụ cười trên mặt bà Vân Thanh chợt vặn “Cô tức giận rồi sao? Có phải đã cảm thấy bụng dạ tim gan đang sôi lên không?”
“Đúng thế” Võ Hạ Uyên bước hai bước sang bên cạnh, bàn tay trắng nõn đẩy một cái, chiếc bình rơi xuống mặt đất vỡ vụn, cô nghiêng người nhặt một mảnh sứ nhỏ lên, sau đó ngẩng đầu, trong đáy mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
Bà Vân Thanh bị dọa một trận nhưng trong lòng lại hết sức hả hê, không ngừng chửi rủa: “Nghiệt chủng đó không đáng được sinh ra! Tuyết Mai nhà tôi đúng là đã giúp cậu ấy một tay, nếu không một kẻ đê tiện như cô làm sao xứng để sinh con cho nhà họ Trương?”
Những người này hoàn toàn không hề hối hận… Võ Hạ Uyên nhắm mắt lại, sau đó xông về phía bà Vân Thanh!
Theo bản năng bà Vân Thanh muốn chạy đi nhưng Võ Hạ Uyên đã nhanh chóng túm lấy tóc bà ta, bà ta bị vật xuống đất chưa kịp kêu lên thì Võ Hạ Uyên đã lợi dụng tình hình bịt miệng bà ta lại, bà Vân Thanh liều mạng giấy dụa nhưng Võ Hạ Uyên đã tức giận đến cực hạn, làm gì để cho bà ta dễ dàng chạy thoát?
“Bà nói xem, tôi nên rạch bao nhiêu vết lên người bà đây?” Võ Hạ Uyên nắm chặt mảnh sứ khiến bàn tay trắng bệch, còn có một giọt máu đỏ dọc theo ngón tay chảy xuống.
Mặt bà Vân Thanh cắt không còn một giọt máu, vẻ mặt bà ta tràn đầy khiếp sợ, cuối cùng cũng nhận ra Võ Hạ Uyên không phải đang đe dọa, cô đang rất nghiêm túc!
“Cô, cô dám?” Giọng bà Vân Thanh run lên: “Tôi là bà chủ nhà họ Vũ! Cô dám làm tôi bị thương, chồng tôi sẽ không tha cho cô đâu! “
“Bà đối xử độc ác với con tôi như vậy, Trương Tấn Phong cũng sẽ buông tha cho bà chắc?”
Bà Vân Thanh cười lạnh: “Trương Tấn Phong sẽ không làm gì nhà họ Vũ, nếu không cậu ấy làm sao ăn nói với mẹ của mình?”
“Đúng rồi, cho nên các người dựa vào sơ hở này mà thậm chí không ngại tước đi mạng sống của một sinh mệnh.” Võ Hạ Uyên kề mảnh sứ vào cổ bà Vân Thanh chỉ cần vuốt nhẹ một cái thì lập tức nhìn thấy vết máu, bà Vân Thanh hét lên, Võ Hạ Uyên cười khẽ: “Tiếp tục hét đi, hét to hơn nữa đi, như vậy mọi người mới biết bà chủ nhà họ Vũ chết trong tay tôi như thế nào, Trương Tấn Phong có thể đắn đo nhưng tôi thì không.”