Có vẻ Trương Thế Trạch chính là trung tâm của chuyện làm ăn lần này, anh ta là người đầu tiên ngồi xuống, trong đáy mắt lộ ra vẻ đắc ý, hất căm lên cực cao, bày ra bộ dáng chuyện gì cũng có thể thành công.
Võ Hạ Uyên khẽ nhíu mày, tuy rãng không hiểu chuyện làm ăn nhưng cô cũng biết được, “Tiết lộ trước thời hạn” chính là điều tối ky nhất trong chuyện làm ăn buôn bán, cũng như những gì Trương Tấn Phong từng nói, trước thời điểm ký kết thì tất cả đều chỉ là nói suông mà thôi.
Chưa dừng lại ở đó, không lâu sau, quản lý sảnh trước dẫn theo theo mấy người phụ nữ ăn mặc táo bạo, dáng người đẹp đề tới, tất cả đám người đều bày ra bộ mặt hớn hở, cười tươi như hoa, lập tức trái ôm phải ấp, ngay cả Trương Thế Trạch cũng vậy.
Võ Hạ Uyên nghẹn họng nhìn trân trối, đây chính là “Cũng không tệ lắm” trong miệng Đồng Dung đó sao? Thật là sai lâm mài Có điều, được nhìn thấy loại cảnh tượng như thế này lại làm Võ Hạ Uyên nhớ tới một chuyện, cô đưa mắt nhìn về phía Trương Tấn Phong, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã từng như thế này chưa?”
Giám đốc Trương sững sờ: “Như thế nào?”
“Thì giống như thế đó” Võ Hạ Uyên chỉ vào đám đàn ông đang không cách nào kiếm chế nổi mà trầm mê trong hương vị dịu dàng kia.
Trương Tấn Phong nheo nheo mắt, lờ mờ có xu hướng nổi giận, Võ Hạ Uyên đột nhiên hiểu ra bèn liên tục gật đầu: “À đúng đúng đúng, chưa từng có.”
Trương Tấn Phong là ai? Tâm mắt của anh cao hơn bất kì ai, mấy người phụ nữ ăn mặc thô tục này chỉ sợ còn không thể đến gần người anh. Hơn nữa, một người đàn ông có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy thì đối với loại phụ nữ này chắc hẳn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Lúc này sắc mặt của giám đốc Trương nào đó mới khá hơn một chút.
Trương Thế Trạch đứng cách đó không xa lớn tiếng nói chuyện, chỉ hận không thể để mấy con phố lân cận đều nghe được, Võ Hạ Uyên láng máng nghe được vài câu linh tinh “Tôi có quyền lên tiếng tuyệt đối ở nhà họ Trương”, “Trương Tấn Tài tính là cái rằm gì”.
Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt đen như mực của người đàn ông cuồn cuộn ý nghĩ tàn bạo, thế nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, nói “Bây giờ em đã hiểu lí do vì sao khi anh biết rõ Trương Thế Trạch là một quân cờ nhưng vẫn muốn giữ lại rồi chứ?”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Quá ngu ngốc”
Nếu thông minh hơn một chút thì cho dù có xúc phạm tới trời xanh, Trương Tấn Phong cũng sẽ không để đối phương phát triển lớn mạnh hơn.
Thế nhưng loại người như Trương Thế Trạch thì lại phát triển hữu hạn, mấy người ngồi trên cùng một cái bàn âm thầm tính toán riêng, chỉ hận không thể tung hô Trương Thế Trạch lên tận trời, thế nhưng trong đáy.
mắt nào có một chút kính trọng gì chứ?
“Anh Trương, anh nhìn miếng đất kia xem?” Có người cố ý hỏi Trương Thế Trạch không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Không thành vấn đề!”
Trương Tấn Phong đứng cạnh giải thích: “Đó chính là miếng đất ở Cần Thơ mà Giám đốc Mai đã cho Trương Thế Trạch để anh ta khai phá và xây dựng, cũng là muốn giúp.
Trương Thế Trạch có được một chỗ đứng vững chắc ở nhà họ Trương, tránh chuyện con gái gả về đó bị người ta chê trách.”
“Sao cơ anh Trương? Có thể được sao?”
Lại có người nháy mắt ra hiệu.
Tất ngả mọi người bừng tỉnh ngộ, liên tục hô to: “Giám đốc Trương! Giám đốc Trương!”
Nét mặt Trương Thế Trạch hớn hở, cực kỳ vui vẻ, từ khi leo lên nhà họ Mai thì anh ta liền cảm thấy địa vị của chính mình ngày càng tăng trưởng, đến cả những lão già trước đó anh ta thấy đều phải cúi đầu chào, hiện tại cũng đã phải nhún nhường ba phần trước mặt anh ta, vậy nếu thật sự trở thành con rể nhà họ Mai thì có phải là một ngày nào đó còn có thể thay thế được Trương Tấn Phong hay không?
Trương Thế Trạch bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, nhưng điều xuất hiện ngay sau đó lại là cảm giác mừng như điên khó lòng giải thích được bãng lời.
Đừng nói ở nhà họ Trương mà ngay cả ở thành phố Cần Thơ này Trương Tấn Phong cũng đều là một tồn tại được mọi người được tôn sùng như một huyền thoại, Từ trước tới giờ Trương Thế Trạch vẫn chỉ có thể ngước nhìn lên, vẫn chỉ có thể hâm mộ, vậy mà giờ đây lại bỗng nhiên phát hiện ra huyền thoại này cũng không phải là kiên cố đến mức không thể phá vỡ như vậy.
Anh ta đột nhiên nổi lên kiêu căng tự đắc, cho rằng Trương Thế Trạch anh ta cũng có tư cách trở thành người bên trên!
Võ Hạ Uyên lại nghe thật sự không thoải mái, thầm nghĩ anh ta mà cũng xứng so với Trương Tấn Phong sao? Không nói về chuyện tình cảm riêng tư giữa hai người, thì Võ Hạ Uyên vẫn cảm thấy người có thể ngồi ở vị trí cao nhất ngoại trừ Trương Tấn Phong thì không còn ai thích hợp hơn.
“Em tức giận rồi sao?” Trương Tấn Phong nằm lấy tay của Võ Hạ Uyên rồi cười nói: “Không sao cả, ở nhà họ Trương cũng không thiếu những người có suy nghĩ mơ mộng hão huyền như vậy”
Trương Thế Trạch tùy ý nói mấy câu không suy nghĩ liền nhượng