Võ Hạ Uyên vô cùng kiên nhẫn đứng dỗ Mai Nguyên Phương, nhẹ nhàng nói: “Như vậy mới đúng, hủy hoại cuộc đời mình vì cái thứ rác rưởi như vậy thật không đáng.”
“Nhưng tôi buồn quá chị Võ…” Mai Nguyên Phương cầm chặt phần áo trước ngực mà nghẹn ngào.
“Buôn là đúng rồi”” Võ Hạ Uyên trả lời: “Cô phải nhớ kĩ nỗi đau này mới có thể hiểu ra được cuộc sống đáng quý đến mức nào.
Sau này cô sẽ gặp được một người tốt hơn, sống một cuộc sống thật tuyệt vời, lúc ấy cô sẽ thấy cảm ơn ngày hôm nay.”
Nghe Võ Hạ Uyên nói như vậy, tâm trạng của Mai Nguyên Phương đã trở nên tốt hơn nhiều. Đúng vậy, cô là con gái của chủ tập đoàn Thiên Vũ, điểm xuất phát đã cao hơn rất nhiều so với nhiều người khác, vốn dĩ cô có thể sống một cuộc sống thật tự do, nếu không có Trương Thế Trạch.
Trong mắt của Mai Nguyên Phương hiện lên một tia thù hận. Dựa vào đâu mà cô phải sống chết vì người đàn ông này cơ chứ? Mai Nguyên Phương tức giận lau đi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Võ Hạ Uyên: “Chị Võ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu!”
“Điều này là đương nhiên.” Võ Hạ Uyên xoa nhẹ mái tóc của Mai Nguyên Phương.
Giám đốc Mai và Đồng Dung nhận được điện thoại của Võ Hạ Uyên thì lập tức chạy tới bệnh viện, khi đó Mai Nguyên Phương đang nằm trên giường bệnh, vô cùng yếu đuối. Lúc nhìn thấy bố mẹ, trên mặt cô ấy toàn là vệt nước mắt, làm sao bố mẹ có thể không đau lòng được chứ?
Đồng Dung khóc tới nỗi không còn thở được nữa, giám đốc Mai thì tức giận đỏ cả vành mắt: “Nguyên Phương, con nói thật đi, có phải có ai đã bắt nạt con không?”
Mai Nguyên Phương nghe vậy thì giơ tay về phía bố mẹ, giám đốc Mai lập tức nắm lấy tay cô ấy, sau đó nghe cô ấy nói trong nước mắt: “Bố, tên khốn nạn Trương Thế Trạch, anh ta… Anh ta đã vụng trộm với người phụ nữ khác trong phòng tân hôn của con!”
Vừa nghe hết câu, giám đốc Mai vô cùng sửng sốt. Trong phòng bệnh lúc này rất yên lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Mai Nguyên Phương. Cô ấy vừa lau nước mắt vừa nhìn Võ Hạ Uyên đứng ở góc, tiếp tục nói: “Bố, con biết nhà họ Mai cần đến sự ủng hộ của nhà họ Trương, con nguyện ý…”
“Nguyện ý gì cơ?” Giám đốc Mai lớn tiếng ngắt lời, giọng của ông có chút khàn khàn: “Từ lúc nào mà Mai Văn Hiệp đây lại phải hy sinh hạnh phúc của con gái mình như vậy?” Giám đốc Mai nói, một chân đá bay lọ hoa ở bên cạnh.
Võ Hạ Uyên hít vào một hơi thật sâu, dùng ánh mắt trấn an Mai Nguyên Phương.
Những lời này là do cô dạy Mai Nguyên Phương nói, việc thông gia giữa hai gia tộc này còn liên lụy đến rất nhiều thứ, không phải cứ tùy tiện nói một câu là kết thúc. Võ Hạ Uyên không biết Mai Văn Hiệp là một người bố như thế nào, lo rằng ông ta không nỡ.
buông tha cho nhà họ Trương ra nên đã nghĩ ra cách này. Cô không tin rằng sau khi chính miệng Mai Nguyên Phương nói ra như vậy, một người đàn ông lại có thể nhẫn tâm hy sinh con gái của mình Đương nhiên, nếu Mai Văn Hiệp vẫn còn kiên trì thì Mai Nguyên Phương còn có thể lấy cái chết ra để ép ông ta.
Thế nhưng bây giờ xem ra cách này hiệu quả hơn những gì Võ Hạ Uyên nghĩ, Mai Văn Hiệp là một người bố tốt.
“Tên xấu xa khốn nạn đó! Ông đây phải lột da của anh ta ra mới được!” Mai Văn Hiệp tức tới mức giọng nói cũng run lên.
“Đừng như vậy mà bố, dù sao Trương Thế Trạch cũng liên quan đến nhà họ Trương, nhỡ bên ấy…”
“Nhà họ Trương không thèm quan tâm đâu.” Võ Hạ Uyên ngắt lời Mai Nguyên Phương: “Tôi có thể đảm bảo, ít nhất Tấn Phong cũng không thèm quan tâm.”
Mai Văn Hiệp nhíu mày, Trương Tấn Phong không quan tâm thì ông còn có gì phải sợ nữa?
Võ Hạ Uyên lại hít một hơi: “Không dám dấu diếm giám đốc Mai, thật ra Tấn Phong và tôi đã sớm nhìn ra Trương Thế Trạch không phải là một người tốt, nhưng do nhiều nguyên nhân nên không thể nói thẳng ra. Tôi đã từng kín đáo nhắc nhở bà Mai, thế nhưng cứ nghĩ là Trương Thế Trạch có cô Mai rồi sẽ hồi tâm lại, ai ngờ anh ta lại…”
Bây giờ Mai Văn Hiệp mới nhìn Võ Hạ Uyên, cô đúng là một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, tính tình bình tĩnh.
Mai Nguyên Phương tưởng Mai Văn Hiệp không tin, vội vàng nói: “Bố, là bà Trương đã cứu con.”
Mai Văn Hiệp không phải là ngốc, có thể bước tới được ngày hôm nay, ông ta cũng có những quy tắc đối xử với người khác của riêng mình. Không phải ông không nhìn ra được thủ đoạn trong đó, thế nhưng tất cả đều không đáng nhắc đến trước mặt đứa con gái đang phải chịu nhục của mình. Càng quan trọng hơn là, Võ Hạ Uyên đã cung cấp cho ông ta