Nghiên mực thời Mạc kia cũng không cần phải nói nhiều, mặc dù cũng có không ít người học đòi văn vẻ, nhưng cũng sẽ không có ai vì một cái nghiên mực mà bỏ ra số tiền lớn cả, cuối cùng vẫn là thuộc về tay Trương Tấn Phong Buổi đấu giá kết thúc, không ít phụ nữ đều ngưỡng mộ nhìn theo Võ Hạ Uyên, thỉnh thoảng lại hướng về phía chiếc nhẫn trên tay cô.
Chiếc nhẫn của người phụ nữ chính trong gia đình nhà họ Trương, có bao nhiêu phụ nữ đều muốn chen chúc, đây không chỉ đơn giản là địa vị, mà còn là tài phú vô tận.
Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi hội trường, vừa muốn bước lên xe, từ sau đột nhiên vang lên một âm thanh nhẹ nhàng hơi lạnh: “Anh Trương?”
Võ Hạ Uyên xoay người, nhìn thấy là Hà Minh Lam.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Hà?” Võ Hạ Uyên mở miệng.
Trương Tấn Phong vẻ mặt nghỉ hoặc: “Hai người biết nhau à?”
Vẻ mặt vui mừng như mới gặp lại của Hà Minh Lam tức thì tiêu tán, giọng cô ta cũng biến đổi: “Anh Trương không còn nhớ tôi nữa sao?”
Trương Tấn Phong hỏi ngược lại: “Tôi cần phải nhớ cô sao?”
Hà Minh Lam muốn tìm ra một chút sơ hở từ trên mặt người đàn ông này, nhưng không có, lòng cô ta tràn đầy chua xót: “Đỗ Minh Châu”
Nhìn thấy sắc mắt Trương Tấn Phong thay đổi, lòng Hà Minh Lam lại dấy lên hy vọng: “Tôi là bạn thân của Đỗ Minh Châu, Hà Minh Lam”
Lại lần nữa nghe thấy cái tên này, Trương Tấn Phong có chút bất ngờ, bao lâu rồi nhỉ?
Năm năm hay còn lâu hơn?
Dù cho trong lòng như nổi gió nổi bão, Trương Tấn Phong rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh: “Tôi không có ấn tượng gì với cô, cô tìm tôi có việc gì không?”
“Vậy Đỗ Minh Châu..” Hà Minh Lam vẫn không từ bỏ.
Trương Tấn Phong ngắt lời: “Còn nhớ”
Hà Minh Lam bỗng nhiên không nói tiếp được nữa, năm năm trước tình cảm Trương Tấn Phong đối với Đỗ Minh Châu vẫn còn hiện rõ trong mắt, bây giờ chỉ đồi lại một câu “Còn nhớ”, mà những thứ tốt đẹp Trương Tấn Phong đối với Võ Hạ Uyên bây giờ, so với đối với Đỗ Minh Châu năm đó càng sâu đậm hơn. Còn đối với cô ta, dường như từ đầu tới cuối chẳng tồn tại chút tình cảm nào.
Thấy Hà Minh Lam không nói gì nữa, Trương Tấn Phong mở cửa xe, nói với Võ Hạ Uyên: “Chúng ta về nhà thôi “Anh không muốn biết bây giờ Đỗ Minh Châu như thế nào sao?” Hà Minh Lam gần như là chất vấn.
Trương Tấn Phong nhìn chăm chăm cô ta một cái, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo và hàn ý: “Cô muốn dựa vào Đỗ Minh Châu để tìm cảm giác tồn tại ở chỗ tôi à?2”
Bị một câu nói đập nát tâm tư, Hà Minh Lam không tự chủ được lùi hai bước.
Trương Tấn Phong nhếch khoé miệng giễu cợt: “Tôi không có hứng thú gì với tình hình gần đây của Đỗ Minh Châu” Anh đánh giá từ trên xuống dưới Hà Minh Lam, giống như đang nhìn một món đồ được bày bán: “Càng không có hứng thú gì với cô.”
Hà Minh Lam bị loại ánh mắt này mãnh liệt đâm đến đau đớn, đợi đến khi cô ta phản ứng lại xe đã sớm rời đi rồi.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, trầm mặc một lúc, Võ Hạ Uyên đột nhiên mở miệng: “Đỗ Minh Châu là tình đầu của anh à?”
Trương Tấn Phong suýt nữa bị sặc, lần nữa khẳng định phụ nữ quá thông minh không phải điều gì tốt cả, vụng về nói: “Coi như thế đi.”
“Sao không thấy anh nhắc đến bao giờ vậy?” Giọng điệu Võ Hạ Uyên nhàn nhạt.
Bỗng Giám đốc Trương có chút chột dạ từ đâu bay đến: “Đã chia tay lâu lắm rồi”
Võ Hạ Uyên mân mê chiếc nhẫn: “Em muốn nghe”
Giám đốc Trương có thể tóm gọn đến đâu liền tóm gọn đến đó, nói: “Đỗ Minh Châu và anh lớn lên bên nhau từ khi còn nhỏ, các bạn nữ ở quanh anh không nhiều, sau này cùng cô ấy ở bên nhau cũng chỉ là nước chảy thành sông, nhưng không hợp, sau này cô ấy thích người con trai khác, anh liền để cô ấy tự do, cô ấy cùng với người kia ra nước ngoài, đã rất lâu không quay lại rồi “ồ” Võ Hạ Uyên kéo dài giọng: “Thanh mai trúc mã, tình yêu vô tư của hai đứa trẻ ấy à”
Trương Tấn Phong lập tức đạp lên phanh xe, quay đầu mỉm cười với Võ Hạ Uyên, “Ghen à?”
Võ Hạ Uyên không trả lời, hỏi: “Chia tay với cô ấy có buồn không?”
Có buồn không? Trương Tấn Phong ngẫm nghĩ lại, hình như có buồn một chút, dù sao thì bây giờ anh đối với vợ như nào thì ngày đó đối với Đỗ Minh Châu như thế, với anh mà nói, gia đình và sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu, anh không hiểu cảm giác yêu sâu đậm một người, chỉ là cảm thấy Đỗ Minh Châu vừa mắt, ở bên cạnh cô ấy thoải mái, gia thế của nhà họ Đỗ cũng sạch sẽ, nếu sau