Nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt trong khoảng thời gian này, và những câu nói mà Tần Kính Thiên từng nói, Giản Ánh Nhu càng nghĩ càng thấy Tần Kính Thiên không thích phụ nữ không phải không có khả năng.
Cả buổi tối và hai hôm sau, Giản Ánh Nhu chỉ cần rảnh rỗi là lại suy nghĩ vấn đề này, nghĩ đến ngây người làm điện thoại di động vang lên nửa ngày cô cũng không nghe thấy.
Lâm Tố Uyên đi tới bàn của cô gõ gõ: "Giản Ánh Nhu, điện thoại di động của cô kêu nhiều lần, sao cô không nhận?"
Giản Ánh Nhu kịp phản ứng, cầm điện thoại lên xem xét, ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Tần Kính Thiên gọi tới.
Cô cắn môi gọi lại, bên kia nhận điện thoại nhưng không nói gì, hình như chờ cô nói trước.
Giản Ánh Nhu gãi đầu, thận trọng nói: "Khi nãy tôi đang bận, không nghe điện thoại kêu, anh tìm tôi có chuyện gì không?"
Sau khi đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tần Kính Thiên mới chậm rãi vang lên: "Sau khi làm việc xong thì tôi muốn gọi điện cho vợ mình."
Giản Ánh Nhu yên lặng cười: "Ừm, tôi đã biết."
Thật ra lúc này Tần Kính Thiên đã đi công tác đã trở về, vốn định nói với cô một tiếng anh đã trở về, đột nhiên lại muốn nhìn vẻ mặt của cô khi bắt gặp anh trở về đột xuất, nên không nói cho cô biết.
Hứa Phi Tuyết gõ cửa bước vào: "Tổng giám đốc Tần, tháng sau trụ sở chính Thịnh Thiên ở Giang Bắc đã có thể hoàn thành.
Cũng sẽ đánh dấu vùng đất mới ở thành phố Giang Bắc trên toàn bộ Châu Á.
Tin tức cậu đang ở Giang Bắc cũng truyền ra, người muốn gặp cậu đã hẹn trước đến ba tháng sau, sợ là thời gian sau cậu sẽ không có thời gian rảnh."
"Mấy năm nay có lúc nào mà tôi rảnh đâu?" Tần Kính Thiên khoát tay ra hiệu Hứa Phi Tuyết ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Tôi vừa mới đi ngang qua bên ngoài nghe thấy có người đang thảo luận năm trăm tệ gì đó?"
Bình thường Tần Kính Thiên không quan tâm những tin đồn kia, chỉ là vừa nãy trong lúc vô tình đã nghe thấy tên Giản Ánh Nhu, cho nên mới tùy tiện hỏi một câu.
Hứa Phi Tuyết cười nói: "Trước đó không lâu công ty sắp xếp cho nhân viên đi biệt thự trên núi Bích Hải nghỉ phép, mọi người cá cược cậu có tham gia hay không.
Nói đến tôi còn phải cảm ơn Giản Ánh Nhu, cô ấy đặt cậu sẽ đi, tôi cũng đặt theo năm trăm, cuối cùng thắng hơn mấy trăm."
Cặp mắt sau gọng kính vàng của Tần Kính Thiên nhíu lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Hóa ra Giản Ánh Nhu hi vọng anh đi tham gia hoạt động chỉ là vì năm trăm tệ.
Chẳng lẽ Tần Kính Thiên anh còn không quan trọng bằng năm trăm tệ à!
Biết rõ sắc mặc Tần Kính Thiên trông không tốt, Hứa Phi Tuyết lại như không nhìn thấy, nói thêm một câu: "Tổng giám đốc Tần, trước kia cậu không tham gia mấy hoạt động này, lần này là vì Giản Ánh Nhu nhỉ."
Tần Kính Thiên âm u nhìn thoáng qua Hứa Phi Tuyết: "Không muốn tan việc sớm à?"
Hứa Phi Tuyết tranh thủ thời gian chuồn mất.
Toàn bộ buổi chiều khuôn mặt Tần Kính Thiên đều bình tĩnh, không nói câu nào, trong đầu đều đang nghĩ tại sao mình không quan trọng bằng năm trăm tệ?
Giản Ánh Nhu cũng không biết Tần Kính Thiên đã trở về, lúc về nhà chỉ chuẩn bị đồ ăn cho một người, còn có thức ăn cho chó của Đậu Đậu.
Lúc đang ăn cơm, Tần Kính Thiên mở cửa đi vào.
Lúc anh nhìn qua, trong miệng Giản Ánh Nhu đang ngậm miếng cơm, trong tay cầm xương cho Đậu Đậu ăn, hình ảnh một người một chó vô cùng ấm áp hài hòa.
Tần Kính Thiên lạnh lùng nghiêng mắt nhìn bọn họ, cũng không nói câu nào.
Giản Ánh Nhu tranh thủ thời gian nuốt cơm xuống, vội vàng giải thích: "Tôi không biết anh đã trở về, cho nên không chờ anh."
Tần Kính Thiên đổi giày, vẫn không nói chuyện.
Giản Ánh Nhu xấu hổ đến không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên Đậu Đậu ở bên cạnh nhảy đến chỗ Tần Kính Thiên, sủa gâu gâu với Tần Kính Thiên vài tiếng.
Sắc mặt Tần Kính Thiên càng khó coi hơn, cau mày nhìn chú chó trên mặt đất tuyên thệ chủ quyền với anh.
Nhìn thấy sắc mặt Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu cảm thấy hơi thở nguy hiểm, lập tức ôm Đậu Đậu vào trong lòng: "Tần Kính Thiên, anh đừng chấp nhặt với nó."
Lăng Hoài Ngọc muốn đi Mỹ tìm Trình Quân Tâm, tất nhiên Giản Ánh Nhu phải mang Đậu Đậu về nhà chăm sóc.
Khóe