Người đàn ông cười cười, vô cùng kiên định nói: “Anh biết là em không nỡ tổn thương anh, anh vẫn luôn biết.
Em yêu anh như vậy, sao có thể tổn thương anh được chứ!”
Đúng là Giản Ánh Nhu không muốn tổn thương người khác, nhưng không hề giống như người đàn ông này nói, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa.
“Ánh Nhu…”
Khi anh ta lại đưa tay về phía cô một lần nữa, Giản Ánh Nhu không cần suy nghĩ giơ gạt tàn thuốc lá trong tay lên, đập vào đầu người đàn ông.
Trán anh ta rách một đường, máu tươi tràn ra, rơi xuống từng giọt từng giọt, nhưng anh ta cứ như không biết đau vậy, vẫn nhìn cô cười: “Ánh Nhu, anh biết là em còn đang giận anh.
Anh để em đánh, nhưng mà đợi đến khi bớt giận, em hãy trở về với anh.
Vết thương trên trán anh ta rất sâu, máu chảy càng ngày càng nhiều, chảy xuống mặt anh ta, lên trên người, trên tay, nhưng anh ta không hề để ý, dường như trong mắt chỉ có mỗi Giản Ánh Nhu tồn tại.
Giản Ánh Nhu bị dọa không nhẹ, cô vừa la vừa hét: “Cố Hoàng Hải, cái tên điên nhà anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đột nhiên Cố Hoàng Hải bật cười: “Ánh Nhu, anh chỉ thích em kêu tên anh như vậy.
Dáng vẻ Ánh Nhu thế này mới là Ánh Nhu của anh.”
Anh ta vui vì cô kêu cả họ lẫn tên anh ta, vừa bá đạo lại tự hào, tựa như người đàn ông có tên này chính là tất cả mọi thứ của cô.
“Câm mồm! Đời này tôi chẳng muốn liên quan gì đến anh dù chỉ một xu!” Giản Ánh Nhu siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào thịt mà cũng không cảm nhận được đau đớn.
“Ánh Nhu, em không trốn thoát được đâu! Chỉ cần anh không buông tay, em sẽ mãi mãi không thể trốn thoát.” Khóe môi Cố Hoàng Hải nhếch lên thành một nụ cười, trong đó có vẻ đau buồn nhưng lại mang theo mấy phần hưng phấn vì đã mất đi mà tìm lại được.
Giản Ánh Nhu cắn chặt môi, thân hình khẽ run: “Anh đừng hòng…”
Cố Hoàng Hải vô cùng tự tin cười một tiếng, mềm giọng: “Có gì mà anh không dám nghĩ chứ?”
Giản Ánh Nhu siết chặt nắm đấm, bởi vì cô tin anh ta nói được là làm được.
“Ánh Nhu, người anh yêu là em, vẫn luôn là em, chưa từng thay đổi.” Anh ta ngậm cười nói, nhưng mà cuối cùng vì bị thương ở đầu, hơn nữa vết thương còn không nhẹ, trước mắt tối sầm, thân thể lung thay ngã xuống.
Giản Ánh Nhu hoảng sợ đến nỗi cả người run rẩy: “Cố Hoàng Hải…”
Có thể là do động tĩnh bên trong quá lớn nên rốt cuộc bên ngoài có người mở cửa đi vào, thấy Cố Hoàng Hải bị thương ngã ra đất, cả đám người đều luống cuống.
Giản Ánh Nhu nghe thấy có người hô to: “Cậu Cố bị thương, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện!”
Giản Ánh Nhu còn nghe được có người đang báo công an, sau đó nhìn thấy rất nhiều rất nhiều máu tươi, rất nhiều người ra ra vào vào…
Chờ đến khi cô tỉnh táo lại thì không biết đã qua bao lâu, cô đã sớm bị mang đến đồn công an, cô bị giam trong một căn phòng nhỏ tối tăm lạnh lẽo.
Bên ngoài truyền tới tiếng công an nhỏ giọng nói chuyện: “Chính là người này đã làm cậu Cố bị thương.
Nhưng cũng không biết tại sao cậu Cố không muốn truy cứu trách nhiệm của cô ta, không những không truy cứu trách nhiệm mà còn để chúng ta sắp xếp cho cô ta một phòng riêng.
Nhưng mà nghe ý bên cậu Cố thì vẫn phải giam giữ hai ngày cho cô ta một bài học.”
Tiếng nghị luận của nhân viên canh gác vẫn tiếp tục truyền tới, nhưng Giản Ánh Nhu không lắng nghe nữa, cô biết Cố Hoàng Hải không có ý tốt.
Giản Ánh Nhu rất hiểu ý định của Cố Hoàng Hải khi cho người giam cô mấy ngày.
Một là muốn cho cô biết, cô chỉ là một nhân viên cỏn con của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân.
Cô làm anh ta bị thương, anh ta lại không truy cứu trách nhiệm đối với cô, chỉ giam cô hai ngày, coi như là anh ta đã ban ơn rất lớn cho cô.
Hai là muốn cho cô biết, mặc kệ ở Kinh Đô hai là ở Giang Bắc, chỉ cần Cố Hoàng Hải anh ta không muốn buông tay, Giản Ánh Nhu cô cũng không trốn thoát lòng bàn tay anh ta.
Nhớ tới những lời cuồng vọng kia của Cố Hoàng Hải, trong lòng Giản Ánh Nhu hơi khó chịu, không phải cô không thể trốn thoát khỏi bàn tay Cố Hoàng Hải, mà là người nhà họ Giản không nỡ để cô trốn thoát.
Nhà họ Giản đã từng là dòng dõi nho học, được người khác tôn kính, đến thế hệ bố Giản Ánh Nhu,