Đêm cuối thu, luồng gió lạnh khắc nghiệt tràn đến.
Từng cơn từng cơn gió lạnh, gian xảo mà lại giả dối, luôn nhằm vào lúc người ta buông lỏng cảnh giác mà thổi vào.
Nuốt chửng hơi thở cuối cùng của mùa hè, khiến lông măng của người ta dựng đứng.
Thế nhưng ở thành phố Giang Bắc không ngủ rực rỡ ánh đèn, dường như chưa từng sợ hãi sự rét lạnh.
Dù đã là đêm khuya, dòng người trên đường phố về đêm vẫn rộn ràng nhộn nhịp, như dòng nước chảy, không vì cơn gió rét thấu xương này mà nghỉ chân dừng lại, tấp nập nhưng vô tình.
Một quán cà phê Starbucks ở Giang Bắc cũng ồn ào giống như vậy, chuyện nhà cửa, tin tức, lời đồn đang nảy sinh ở đây, còn có một vài lời trào phúng chế giễu, mưu mô tính kế lạnh lẽo tê buốt hơn cả cơn gió kia.
Giống như hai người phụ nữ không có gì đặc biệt ở trong góc hẻo lánh.
Chiếc khăn quàng cổ mà Mã Quý Tình mua giống hệt với chiếc mà Giản Ánh Nhu đã mua, cô ta đưa cho Từ Mỹ Ân: “Chị họ, thời tiết lạnh rồi, em đặc biệt chọn cho chị đấy.
Bản giới hạn của hãng này, toàn thành phố chỉ có sáu chiếc.”
Từ Mỹ Ân nhìn logo trên khăn quàng cổ, cau mày lại, vẫn chưa đưa tay nhận lấy: “Em vừa đổi công việc, trong tay cũng không có tiền gì, sao lại tiêu hoang số tiền này?”
“Trước đây, em ở kỹ thuật khoa học Sáng Tân, chị đã quan tâm em, em cũng không mua cái gì cho chị, cái này coi như là một chút tấm lòng của em đối với chị.” Mã Quý Tình nói nhẹ nhàng, nịnh hót, làm bộ đưa khăn quàng cổ cho Từ Mỹ Ân.
Từ Mỹ Ân liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ đắt tiền, cũng không nhận lấy, chỉ nói một cách không lạnh không nhạt: “Em có gì cần chị giúp đỡ thì cứ nói thẳng đi.
Chị là chị họ của em, bố mẹ em gửi gắm em cho chị, chị có thể giúp được thì nhất định sẽ cố gắng giúp em.”
Bà ta rất hiểu Mã Quý Tình, nếu không có chuyện cần bà ta giúp đỡ, Mã Quý Tình tuyệt đối không thể nào tiêu món tiền này trên người bà ta.
Chiếc khăn quàng cổ này trông rất nhẹ nhàng, nếu nhận lấy, không biết sẽ nặng bao nhiêu.
Câu trả lời của Từ Mỹ Ân rập khuôn máy móc, lại không chịu nhận khăn quàng cổ, trên mặt Mã Quý Tình cũng hơi không nhịn được, đành phải cười ngượng ngùng nói: “Chị cũng biết, em bị Sáng Tân sa thải, tất cả đều vì Giản Ánh Nhu, con đĩ thối đó…”
Nói đến Giản Ánh Nhu, Mã Quý Tình gần như nghiến răng nghiến lợi, nụ cười trên mặt cũng trở nên dữ tợn: “Nếu không phải cô ta giở trò quỷ ở sau lưng, sao em có thể ra nông nỗi này!”
Từ Mỹ Ân đã đoán được Mã Quý Tình sẽ nói đến chuyện bị sa thải, nhưng không ngờ cô ta vẫn đổ lỗi của mình lên người khác, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: “Tuy bình thường chị tiếp xúc với bộ phận kinh doanh không nhiều, nhưng chị đã tìm hiểu con người của Giản Ánh Nhu, cô ấy không phải người chủ động gây chuyện.
Còn chuyện vì sao em bị sa thải, chỉ có trong lòng em rõ nhất.”
Từ Mỹ Ân là chị họ của Mã Quý Tình, bình thường trong công việc cũng sẽ chăm sóc Mã Quý Tình, nhưng chuyện trước mặt, bà ta vẫn đứng về phía đối lập.
“Chị họ, người mà chị nhìn thấy là người phụ nữ đó giả bộ đấy, chị không biết cô ta không biết xấu hổ đến cỡ nào đâu.” Mã Quý Tình nhìn trái ngó phải, hạ nhẹ giọng nói: “Trước đây cô ta ở kinh đô là để quyến rũ anh rể của mình, bị người nhà đuổi đi.”
Những thứ này là chuyện riêng của người khác, cũng là chuyện đã qua, hơn nữa không tận mắt chứng kiến, ai lại hiểu được mọi chuyện trong đó, Từ Mỹ Ân cũng không muốn tiếp lời của Mã Quý Tình.
Mã Quý Tình thấy Từ Mỹ Ân không tiếp lời, tự nghĩ rằng Từ Mỹ Ân đã lay động, nói tiếp: “Chị nói ngay cả người nhà của cô ta cũng không cần cô ta nữa, cũng không biết người này cực phẩm đến đâu, sau lưng đã làm bao nhiêu…”
“Em tìm chị đến là để nói những chuyện này à?” Đột nhiên Từ Mỹ Ân lên tiếng cắt ngang lời nói của Mã Quý Tình: “Không còn chuyện khác thì chị đi trước.”
Vứt lại câu nói, Từ Mỹ Ân đứng gậy muốn rời đi.
Mã Quý Tình thấy thế, vội vàng túm Từ Mỹ Ân lại: “Chị họ, đợi đã!”
Cô ta lại lật