Giản Ánh Nhu lặng lẽ nhìn về phía Tần Kính Thiên, anh mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, tùy ý buộc đai lưng ở bên hông.
Ngực hơi hé mở, có thể thấy được vòm ngực rắn chắc màu lúa mạch, cũng không biết bên trong áo ngủ có mặc gì hay không?
Nghĩ một lúc, Giản Ánh Nhu nuốt ừng ực một ngụm nước bọt.
“Sao vậy?” Thấy ánh mắt đánh giá của Giản Ánh Nhu, Tần Kính Thiên nhướng mày hơi buồn cười hỏi.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm đến mức có chút mờ ám của Tần Kính Thiên truyền đến tai Giản Ánh Nhu, cắt ngang hình ảnh xinh đẹp ướt át trong đầu cô.
Giản Ánh Nhu giật mình phát hiện vậy mà khi nhìn Tần Kính Thiên cô lại liên tưởng đến những hình ảnh phong phú, hai má bị đốt cháy đến nóng rát.
Cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để nhìn người khác nữa nên nhanh chóng quay người đi: “Em muốn đi ngủ.
”
Tần Kính Thiên chen đến bên cạnh Giản Ánh Nhu, duỗi tay áp lên trán cô xem xét rồi lại xoay đầu cô đối mặt với anh: “Mặt đỏ như vậy, trán cũng nóng thế này, em có chỗ nào không thoải mái phải không?”
Tần Kính Thiên càng sát lại gần, anh không mang kính nên biểu cảm trên mặt thoạt nhìn cũng dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mắt sâu sắc mê ly, quả thật còn gợi cảm hơn ban ngày rất nhiều.
Chỉ thấy tim Giản Ánh Nhu đập mạnh hơn, khuôn mặt cũng nóng lên, trong lòng cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cô lập tức lắc đầu, trong lòng thầm mắng Lăng Hoài Ngọc, đều do cô nhóc xấu xa nói với cô nhiều lời như vậy, hại cô cũng hư theo.
Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Giản Ánh Nhu, Tần Kính Thiên lo lắng hỏi: “Giản Ánh Nhu?”
“Em không sao, không còn sớm nữa, anh cũng ngủ mau đi.
” Tới bây giờ Giản Ánh Nhu vẫn cảm thấy giọng noi của Tần Kính Thiên rất êm tai, đặc biệt là lúc gọi tên cô.
Hôm nay hy vọng anh đừng dùng giọng nói dễ nghe đó gọi tên cô nữa.
Chắc anh không biết, chỉ cần nghe anh dùng chất giọng dễ nghe gọi tên mình, cô sẽ lập tức muốn phạm tội.
Thậm chí trong lòng còn có suy nghĩ xấu xa, dù sao Tần Kính Thiên cũng là chồng hợp pháp của cô, hay mặc kệ nhào vô luôn.
Giản Ánh Nhu bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, thôi xong, nhất định cô đã bị Lăng Hoài Ngọc bỏ bừa, sao cô lại có suy nghĩ đó được chứ.
Nhìn thấy Giản Ánh Nhu vừa lắc đầu lại nhỏ giọng nói thầm, Tần Kính Thiên nhìn đến buồn cười: “Giản Ánh Nhu, em sao vậy…”
“Em không sao, em thật sự không sao, em không có nghĩ gì đâu, anh đừng nói bậy.
” Tần Kính Thiên còn chưa nói xong, Giản Ánh Nhu đã cướp lời anh nói lung tung khiến Tần Kính Thiên càng nghi ngờ, cũng không biết rốt cuộc là cô đang làm gì.
Nhìn thấy Giản Ánh Nhu chui vào ổ chăn kéo chăn tự bọc kín mình, Tần Kính Thiên lắc lắc đầu vô thức thở dài một tiếng.
Giản Ánh Nhu trốn ở trong chăn chậm rãi nhích về phía mép giường, muốn thừa dịp Tần Kính Thiên phát hiện kéo ra khoảng cách giữa hai người, nếu không có thể cô sẽ không khống chế được mình mất.
Nhưng ai biết vừa động đậy, cánh tay dài của Tần Kính Thiên bỗng duỗi ra kéo cô vào lòng mình: “Ngoan ngoãn ngủ đi.
”
Ối…
Giản Ánh Nhu không chỉ không dám động mà hơi thở cũng trở nên cẩn thận, cô cứng đờ ghé vào ngực Tần Kính Thiên, đúng lúc khuôn mặt dán lên vòm ngực trần của anh, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể nóng rực.
Trong phòng lập tức trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Giản Ánh Nhu có thể nghe rõ tiếng hít thở đều cùng tiếng tim đập nhanh của anh.
Giản Ánh Nhu nghĩ tới gì đó, cô giật mình ngẩng đầu nhìn anh, vừa liếc một cái đã thấy con ngươi như lửa đang bốc cháy, như có thể thiêu đốt cô bị thương.
“Tần Kính Thiên…” Chẳng biết gan ở đâu mà cô vươn bàn tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ như điêu khắc của anh.
“Đừng lộn xộn!” Tần Kính Thiên bắt lấy tay cô, giọng nói khàn đến mức Giản Ánh Nhu nghe xong cũng thấy đau cổ họng.
“Tần Kính Thiên, thật ra…”
Lời Giản Ánh Nhu còn chưa dứt, một tay Tần Kính Thiên đã đẩy cô ra, xoay người xuống giường rời khỏi phòng.
Giản Ánh Nhu nhìn bóng dáng anh nhanh chóng rời đi, lẩm bẩm nói lời muốn nói: “Thật ra em đồng ý.
”
Thế nhưng Tần Kính Thiên lại không biết được suy nghĩ của cô mà đi vào nhà vệ sinh, anh mở