Mặc dù bây giờ đôi mắt Giản Ánh Nhu vẫn hấp dẫn sắc sảo như trước, nhưng bên trong đã không còn nhìn thấy sự tồn tại của anh ta nữa.
Nghĩ đến hiện tại trong tim Giản Ánh Nhu chỉ có tên họ Tần của Sáng Tân kia, lòng Cố Hoàng Hải không khỏi bùng cháy ngọn lửa giận.
Một người đàn ông chỉ có thể lái chiếc xe quèn trị giá mấy trăm nghìn thì dựa vào đâu có thể kết hôn được với Giản Ánh Nhu? Tại sao Giản Ánh Nhu phải hết lòng vì anh như vậy?
Nghĩ đến những điều này, tất cả cảm xúc trong đầu Cố Hoàng Hải không ngừng tuôn trào, nhất là thứ nên thuộc về mình lại bị người khác nẫng tay trên cướp mất.
Cố Hoàng Hải sống ngần ấy năm chưa từng có thứ gì anh ta muốn mà không thể giành lấy được, anh ta nhất định phải đoạt Giản Ánh Nhu về từ tay tên họ Tần kia.
Anh ta nói: “Hoàn cảnh ở Sáng Tân đã như vậy rồi mà tên họ Tần kia vẫn không có động thái gì, anh ta đang muốn giở trò gì đây? Chẳng lẽ ông đây đã đánh giá anh ta quá cao, thực lực của anh ta còn không thể chịu nổi một đòn như thế.”
Lý Cảnh Phi lấy lòng nói: “Cậu Cố, Cố thị là tập đoàn đứng nhất nhì trong nước, có tin tức từ chúng ta, rất nhiều công ty sẽ không dám hợp tác với Sáng Tân.
Dưới tình hình như vậy, Sáng Tân có thể trở mình được mới là kì tích.”
Ban đầu Cố Hoàng Hải vẫn còn chút đề phòng Sáng Tân, nhưng mấy ngày nay nhận thấy rằng Sáng Tân cũng không mạnh như anh ta tưởng tượng, có vẻ như anh ta thật sự đã đánh giá quá cao tên họ Tần kia rồi.
“Ánh Nhu à, tội tình gì em phải đi theo một tên đàn ông vô dụng như thế, quay về bên anh, anh có thể cho em tất cả mọi thứ, như vậy không tốt sao?” Cố Hoàng Hải phớt lờ sự tồn tại của Lý Cảnh Phi, độc thoại một mình.
Lý Cảnh Phi còn nói: “Cậu Cố, có cần tôi đi nhắc nhở tên họ Tần kia một chút không? Tôi sợ anh ta quá ngu ngốc, không nghĩ tới cậu chèn ép Sáng Tân là vì để đưa cô hai nhà họ Giản quay về bên cạnh mình.”
“Anh đi hẹn anh ta đi.” Trong mắt Cố Hoàng Hải lóe lên sự thâm độc, nói tiếp: “Ông đây muốn đích thân đi gặp anh ta, để anh ta biết khoảng cách giữa người với người cách biệt bao nhiêu.
Người phụ nữ của ông đâ, loại người như anh ta không xứng có được.”
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Tần Kính Thiên phát sốt, anh cũng đã đi công tác được vài hôm, nhưng dường như Giản Ánh Nhu vẫn còn sống mãi trong khoảnh khắc ngày hôm đó, không thể thoát ra được.
Giản Ánh Nhu cảm thấy khi ấy Tần Kính Thiên rất lạ, giọng nói khi trò chuyện với cô cực kì gợi cảm, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ngày đó cô nói sẽ nằm cùng Tần Kính Thiên một lúc, nhưng rốt cuộc cô còn ngủ lâu hơn cả anh.
Khi thức giấc, đối diện với cô là một đôi mắt đen như mực, ẩn sâu trong đó là sự sâu lắng và phức tạp.
Cô định mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên anh nhào tới, cúi đầu hôn cô một cách mãnh liệt, mãi đến khi cô hít thở không thông anh mới nói một câu thế này.
“Giản Ánh Nhu, môi của em là thuốc phiện à?”
Khi ấy Giản Ánh Nhu còn ngơ ngẩn hỏi anh có ý gì, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười xấu xa của anh, Giản Anh Nhu chợt hiểu ra ngay… thuốc phiện có độc, một khi đã dính vào rồi thì sẽ khó mà cai nghiện!
Nghĩ đến những lời Tần Kính Thiên nói, Giản Ánh Nhiên bất giác mím môi, tựa như vẫn còn cảm giác tê dại khi anh nhẹ nhàng mút cắn môi cô.
“Giản Ánh Nhu, cô nhóc thối cậu đang suy nghĩ gì vậy hả? Bà đây tới lâu như vậy rồi cậu cũng chẳng để ý đến.”
Giọng nói như sấm của Lăng Hoài Ngọc khiến Giản Ánh Nhu tỉnh táo lại, nhìn thấy Lăng Hoài Ngọc đang nhìn mình với vẻ bất mãn.
Giản Ánh Nhu vội vàng rót cho cô ấy một tách trà: “Bạn thân yêu, cậu đã vất vả rồi, uống chút trà thấm giọng đi đã.”
Lăng Hoài Ngọc ngồi xuống đối diện Giản Ánh Nhu, nhấp một ngụm trà nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Giản Ánh Nhu dù chỉ là một giây.
Cô ấy quan sát Giản Ánh Nhu hồi lâu: “Nhìn nụ cười đầy vẻ duyên tình rạo rực của cậu kìa, chỉ thiếu khắc lên mặt mấy chữ tôi yêu rồi! Tôi đã yêu rồi nữa thôi!”
Giọng của Lăng Hoài Ngọc vô cùng lớn, cũng không thèm quan tâm xung quanh mình có ai hay không.
Nhìn xem, vừa nói