Giản Ánh Nhu thầm nghĩ, Tần Kính Thiên muốn yêu đương với cô thì cứ nói thẳng đi.
Mặc dù hành động này rất ấu trĩ, nhưng cô vẫn sẵn lòng bên anh.
Nhưng nghĩ trong lòng là một chuyện, thực tế làm ra lại là chuyện khác.
Giản Ánh Nhu vẫn dè dặt lắc đầu.
“Anh còn lo em muốn yêu nhưng anh lại không có thời gian bên em, sẽ khiến em thất vọng.
Bây giờ nghe em nói không muốn, anh cũng yên tâm rồi.
” Nói ra câu này, Tần Kính Thiên buông cô ra, xoay người, ung dung tao nhã thay giày rồi đi vào phòng sách.
Sau đó, không có sau đó nữa!
Khốn kiếp!
Sao có thể bắt nạt người khác thế này!
Giản Ánh Nhu thật sự rất muốn nhào tới cắn anh hai phát, nói anh không thể bắt nạt người khác như vậy được.
Cô thật sự không biết rốt cuộc người đàn ông Tần Kính Thiên này là EQ thấp hay là giả vờ EQ thấp đây?
Có đôi khi anh nói ra một câu sẽ khiến trái tim cô ấm áp rất lâu, có đôi khi lại nói ra một câu khiến cô dở khóc dở cười.
“Gâu gâu gâu! ” Đậu Đậu đã đến đây rất lâu rồi nhưng mẹ không để ý đến nó, nó chỉ đành sủa để thu hút sự chú ý.
Giản Ánh Nhu lắc hộp quà trong tay, cố ý chọc nó: “Đây là dì Hoài Ngọc mua cho mẹ, không phải cho Đậu Đậu ăn đâu.
”
“Ẳng ẳng! ” Đậu Đậu buồn bã rên hai tiếng.
“Đậu Đậu, con đừng giận nhé.
” Giản Ánh Nhu sờ đầu Đậu Đậu, nói như thể đang dỗ trẻ con: “Con mau đến khui quà với mẹ này, xem dì Hoài Ngọc tặng gì cho mẹ?”
Hộp quà được gói rất đẹp, Giản Ánh Nhu vừa xé vừa nói: “Đậu Đậu, con nghĩ dì sẽ tặng mẹ thứ gì?”
Xé từng lớp từng lớp, sau khi mở ra, Giản Ánh Nhu lập tức ngạc nhiên.
Không ngờ bên trong hộp quà xinh đẹp lại thật sự là bao cao su, chia ra cỡ lớn, cỡ nhỏ và cỡ vừa, lại còn có cả mùi khác nhau!
Giản Ánh Nhu cho rằng cô nàng Lăng Hoài Ngọc đó đã quên chuyện kia, không ngờ cô ấy mua thật, còn gói đẹp đẽ thế này, làm cô chẳng chuẩn bị chút tâm lý nào.
Trong hộp còn có một tờ giấy: “Cô bé, thỏa sức tận hưởng niềm vui nguyên thủy nhất với người đàn ông của cậu đi nhé!”
“Giản Ánh Nhu! ”
Giọng nói trầm thấp của Tần Kính Thiên chợt vang lên ở phía sau khiến Giản Ánh Nhu giật cả mình, tay run lên suýt thì làm đổ cả hộp quà.
Cô vội ôm chiếc hộp giấu trong lòng, hoảng hốt nói: “Anh có chuyện gì thì nói mau đi.
”
Nếu Tần Kính Thiên thấy thứ trong tay cô là bao cao su, chắc chắn cô sẽ để lại ấn tượng xấu là một người phụ nữ không đứng đắn trong lòng anh.
Cô muốn vui vẻ sống với anh, không muốn để lại hình tượng không tốt trong lòng anh.
“Nếu em muốn yêu đương thì em nói một tiếng, anh sẽ dành thời gian ở bên em.
” Thốt ra một câu như vậy, sau đó Tần Kính Thiên lại xoay người về phòng sách.
Giản Ánh Nhu không muốn yêu, từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ đến chuyện này, rõ ràng là anh cứ nhắc đến vấn đề này.
Khoan đã, sao giờ lại giống như là cô muốn yêu, còn anh lại là người bị động vậy.
Giản Ánh Nhu muốn cắn người, muốn xông vào phòng sách xách Tần Kính Thiên lên, dạy dỗ anh một trận ra trò, nhưng cô có lòng mà chẳng có gan.
Giản Ánh Nhu cũng không dành nhiều tâm tư để ý đến Tần Kính Thiên, việc quan trọng bây giờ là làm thế nào để xử lý củ khoai nóng bỏng tay mà cô đang cầm.
Cô rón ra rón rén về phòng, tìm một chỗ mà cô cho là rất kín đáo để giấu những thứ này.
Vừa giấu xong thì điện thoại đổ chuông, Giản Ánh Nhu đưa mắt nhìn, số điện thoại này hơi quen, hình như là của Cố Hoàng Hải.
Cô đã nhấn mạnh với Cố Hoàng Hải không chỉ một lần, bảo anh ta đừng quấy rầy cuộc sống của cô nữa, nhưng Cố Hoàng Hải làm như không nghe thấy, hôm nay lại còn bảo Lý Cảnh Phi đến bắt người.
Nếu không phải Tần Kính Thiên tới kịp thời thì thật sự cô không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào, cũng may mà có Tần Kính Thiên.
Nghĩ ngợi giây lát, Giản Ánh Nhu vẫn nhận điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy áy náy của Cố Hoàng Hải: “Ánh Nhu, anh muốn nói xin lỗi em! Anh hoàn toàn không