Cố Hoàng Hải nhìn chằm chằm Tần Ngọc Khuê một lúc lâu, một cô gái non nớt ắt hẳn cũng không dám bày trò gì.
“Tôi có thể cho cô một trăm vạn, nhưng nếu cô dám giở trò gì...” Nói đến đây rồi dừng, như vậy càng sẽ có hiệu quả bất ngờ hơn.
Cố Hoàng Hải vẫy tay gọi trợ lý tới, lấy ra tấm séc viết ba tỉ rưỡi lên: “Bây giờ cô có thể nói rồi.”
Tần Ngọc Khuê đứng lên rồi đi tới ngồi bên cạnh Cố Hoàng Hải, làm ra vẻ thần bí nói: “Tôi nói cho cậu biết, thực ra Leo Qin là một người đàn ông cực kỳ háo sắc.
Từng làm hai người mất mạng, tất nhiên những tin này bị nhà họ Tần chặn hết, không thể để truyền ra ngoài được.”
“Tôi không muốn biết anh ta từng làm chuyện gì, tôi chỉ muốn biết làm thế nào mới có thể gặp được anh ta, và anh ta thích kiểu phụ nữ thế nào.” Tần Ngọc Khuê đến gần, Cố Hoàng Hải lùi ra sau, chỉ hận không thể bịt mũi lại, không muốn ngửi thấy mùi phấn trên người cô ấy.
“Đàn ông ấy mà, tất nhiên ai chả thích phụ nữ đẹp.” Tần Ngọc Khuê nghĩ ngợi: “Hai ngày nữa anh ta sẽ tham gia một bữa tiệc từ thiện, anh có thể đi tìm anh ta.”
Mặc kệ Cố Hoàng Hải có tin hay không, Tần Ngọc Khuê nói tiếp: “Anh đừng cứ nghĩ Leo Qin là người đứng đầu Thịnh Thiên thì ghê gớm, không có gì đâu.”
“Có đôi khi anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đàn ông mà, chắc chắn đều có thất tình lục dục.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mặc dù đôi khi Leo Qin là một người đàn ông bình thường, nhưng anh ta cũng không phải người đàn ông bình thường, tất nhiên yêu cầu đối với phụ nữ cũng cao hơn người bình thường đôi chút.”
Tần Ngọc Khuê hoàn toàn không cho Cố Hoàng Hải cơ hội để nói, cô ấy ngừng lại một chốc rồi tiếp tục: “Xinh đẹp là một trong số đó, khí chất cũng rất quan trọng.
Nếu cậu Cố có thể tìm được người phụ nữ có ngoại hình và khí chất hàng đầu cho anh ta, vậy thì tương đương với việc có một số tiền lớn rất lớn vào túi.”
“Nếu cậu thực sự không tìm được người thích hợp, vậy thì cứ tìm người đẹp như tôi đi, tìm được người đẹp như tôi thì đảm bảo có kịch xem.”
Tần Ngọc Khuê nói liên rục một đống nhưng Cố Hoàng Hải chỉ nhớ vài từ khóa, đó là bữa tiệc từ thiện và người phụ nữ có ngoại hình với khí chất.
“Phụ nữ có khí chất...” Cố Hoàng Hải nghiền ngẫm mấy chữ này, trong mắt bất giác hiện lên bóng dáng gầy gò mảnh mai của Giản Ánh Nhu.
Mặc dù hiện tại Giản Ánh Nhu không yêu kiều và tươi tắn như năm đó nữa, nhưng lại có vẻ xinh đẹp được mài giũa cẩn thận.
Một ánh mắt một nụ cười thôi đều là sự tích lũy của thời gian, khóc lóc hay giận dữ đều là sự trưởng thành theo năm tháng.
Nếu nói trước đây Giản Ánh Nhu là một nụ hoa chớm nở, vậy thì cô của hiện tại đã là nở rộ rồi, kiêu ngạo đứng đầu cành.
Giản Ánh Nhu tùy ý nở rộ, xinh đẹp chín chắn như vậy...!nhưng lại không thuộc về anh ta.
Nhưng vốn dĩ cô nên là người phụ nữ của anh ta, anh ta cũng là người đàn ông của cô!
Nếu không phải năm đó bố mẹ tạo áp lực, nếu không phải tên Tần Kính Thiên đáng chết đó chen chân vào...!Sao anh ta có thể mất cô được? Sao có thể!
Nghĩ vậy, Cố Hoàng Hải không kìm được siết chặt hai tay, mặt lộ ra sát khí.
Giờ đây, anh ta đã không còn là chàng trai vô dụng trói gà không chặt khi đứng trước bố mẹ năm đó nữa, càng không để bất cứ ai bắt nạt...!Anh ta nhất định phải có được Giản Ánh Nhu! Nếu không có được...!vậy thì anh ta sẽ hủy hoại cô.
Nghĩ xong, Cố Hoàng Hải buông lỏng đôi tay nắm chặt đến trắng bệch, cười với khuôn mặt được trang điểm kỳ dị của Polaris nói: “Cô chắc chắn Leo Qin sẽ tham gia bữa tiệc từ thiện chứ?”
Anh ta cười rất rạng rỡ nhưng cũng khiến người ta sợ hãi, Tần Ngọc Khuê chỉ cảm thấy ớn lạnh, không hiểu sao lại rất chán ghét.
Leo cũng thường lộ ra nụ cười không rõ, nhưng phía sau nụ cười đó luôn là ánh sáng tự tin lập mưu bày kế, nhìn nụ cười đó sẽ chỉ không trụ được mà phục tùng quỳ gối...
Nhưng sao nụ cười của Cố Hoàng Hải lại nham hiểm gian xảo như vậy, còn mang theo chút hèn hạ?
Tần Ngọc