Chiếc đũa từ đây đi vào trong, dùng lực đẩy một cái, thịt đã xuất hiện rồi.
Cô dạy rất nghiêm túc, sau khi thành công còn đắc ý nhìn về phía học sinh của mình, lại phát hiện học sinh không hề học.
Tần Kính Thiên chỉ nhìn cô, nhìn không chớp mắt, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, thậm chí Giản Ánh Nhu có thể nhìn thấy chính mình trong mắt của Tần Kính Thiên, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt lấp lánh.
Cô rất ngượng khi bị anh nhìn, vội vàng nghiêng đầu sang một bên, giả bộ nói một cách bình tĩnh: “Chính là như vậy…”
Lời còn chưa dứt, Tần Kính Thiên không cử động hồi lâu bỗng nhiên hôn nhẹ lên mặt cô.
Bờ môi lạnh như băng, đặt lên khuôn mặt mềm mại, chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái rồi tách ra.
Nhưng lại vô cùng nóng bỏng tê dại, Giản Ánh Nhu chỉ cảm thấy nơi mà anh chạm vào giống như có thứ gì đó đang thiêu đốt, vẫn luôn nóng vào trong xương tủy.
“Không phải muốn ăn tôm sao?” Cô che khuôn mặt nóng hừng hực, nói một cách hơi chán nản.
Tần Kính Thiên nhướng mày, biển sao trong mắt cực kỳ chói mắt, toát ra vẻ hơi đắc ý, anh nói một cách nghiêm chỉnh: “Em ngon hơn.”
Á, lại không đứng đắn một cách nghiêm túc rồi.
Ngay cả ăn cơm cũng không buông tha cho cô.
Giản Ánh Nhu trừng mắt lườm Tần Kính Thiên một cái, thở hổn hển quay về chỗ ngồi của mình.
Cô đang giận nên cũng không quan tâm hình tượng của mình nữa, cầm tôm tít trong đĩa lên cắn một miếng lớn.
Thế nhưng, cô chưa bình ổn lại cảm xúc bị hôn trộm của bản thân thì đối phương, người vừa nghiêm chỉnh lại vừa không đứng đắn kia mỉm cười bỏ mấy con tôm tít đã bóc vỏ xong đến trước mặt cô.
“Em ăn đi.”
Anh cười nói, giống như đang nhận lỗi vì nụ hôn đường đột đó.
Mấy con tôm này đã bóc sạch vỏ, Giản Ánh Nhu cũng không biết nên đối mặt với Tần Kính Thiên bằng biểu cảm như thế nào, đành phải cúi đầu cố gắng ăn.
Mà Tần Kính Thiên ở bên cạnh lại cười mỉm, bóc vỏ một cách lặng lẽ, một con rồi lại một con.
Rất lâu sau, anh nói: “Ngày mai, anh và em đi đặt bộ lễ phục.”
Giản Ánh Nhu gặm con tôm cuối cùng, không hiểu mà chớp chớp mắt.
“Anh muốn dẫn em đi tham gia một buổi tiệc tối.”
“Tiệc tối? Đi làm gì?”
Tần Kính Thiên cầm khăn ướt lên một cách tao nhã, lau tay, sau đó nhìn thẳng vào mắt của Giản Ánh Nhu cười nói: “Đi nói với bọn họ, em là cô Tần.”
Trong mắt anh có biển sao, mà cô đã chìm sâu vào bên trong đó.
Ngày hôm sau, vừa tan ca, Giản Ánh Nhu chuẩn bị đi chọn lễ phục với Tần Kính Thiên.
Vì buổi tiệc bắt đầu vào chín giờ tối, cho nên trước lúc đó, Tần Kính Thiên dẫn Giản Ánh Nhu đến nhà hàng Bách Hợp trước, gọi một vài món ăn lót dạ.
Nhưng Giản Ánh Nhu lại không hề nể mặt Tần Kính Thiên, không ăn một miếng nào, chỉ ôm một ly nước nóng, uống từng ngụm nhỏ.
Trước bàn ăn, Tần Kính Thiên đang ăn thức ăn một cách tao nhã, nhìn cô chỉ uống nước nóng một cách không vui nói: “Không ăn cơm sao?”
Giản Ánh Nhu liếc nhìn một bàn thức ăn ngon có đủ sắc hương vị, uống một ngụm nước nóng vô vị nhạt nhẽo, mạnh miệng nói: “Không đói.”
“Hả?” Tần Kính Thiên nhướng mày, đương nhiên không tin lời nói của cô.
Giản Ánh Nhu biết không thể lừa gạt được, đành phải lắc đầu, nói một cách thành thật: “Đừng mà.
Lễ phục đã rất kén dáng rồi, nhỡ đâu em ăn quá no, lộ bụng mỡ ra làm mất mặt anh thì sao?”
Nghe vậy, Tần Kính Thiên cười híp mắt một cái: “Anh không ghét bỏ.”
Còn những người khác, liên quan gì đến anh và em?
Anh nói vô cùng nghiêm túc, Giản Ánh Nhu không nhịn được cười hì hì một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy thì, lỡ em trở nên già nua xấu xí rồi, anh sẽ ghét bỏ em không?”
Nghe vậy, Tần Kính Thiên hơi ngẩn người, sau đó nhíu này lại, thật sự suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Xấu xí, già nua.
Nhìn Giản Ánh Nhu cười rạng rỡ ở phía đối diện, dường như Tần Kính Thiên rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ cô trở nên già nua trở nên xấu xí.
Nhưng nếu thật sự trở nên già nua, xấu xí thì sao nhỉ?
“Lâu như vậy vẫn chưa trả lời, thật sự sẽ ghét bỏ em sao?” Thấy rất lâu mà anh vẫn chưa trả lời, Giản Ánh Nhu giả vờ hỏi một cách mất mát.
“Không đâu.” Lần này, Tần Kính Thiên đưa ra đáp án rất nhanh: “Anh lớn hơn em, khi hai bên tóc mai của em đã hoa râm thì anh cũng đã bạc trắng mái đầu.” Anh khựng lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt Giản Ánh Nhu nói: “Thật tuyệt.”
Thật tuyệt.
Anh chỉ nói như vậy, nhưng Giản Ánh Nhu lại hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh.
Khi hai bên tóc mái của cô đã hoa râm, chắc chắn anh đã bạc trắng