Ra khỏi nhà hàng Bách Hợp, Giản Ánh Nhu chột dạ nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy ai quen thuộc mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Ăn một bữa cơm với chồng của mình còn sợ bị người ta nhìn thấy, sau này nhớ lại đúng là cảm thấy có chút tức cười.
Giản Ánh Nhu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nếu sớm biết Tần Kính Thiên sẽ đột nhiên biến thành thành tổng giám đốc mới của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, cô có tùy tiện kết hôn với anh như vậy không?
Lúc này, Giản Ánh Nhu vẫn chưa thể cho mình câu trả lời về vấn đề này, và cô cũng không muốn hao tổn tâm trí suy nghĩ về nó.
Trở lại văn phòng, Giản Ánh Nhu nhận được thông báo của giám đốc bộ phận.
Chiều nay, cô và những đồng nghiệp phụ trách dự án đấu thầu công ty Tinh Huy cùng thảo luận về dự án này với tổng giám đốc.
Tinh Huy là một công ty phát triển trò chơi, cũng là công ty con của tập đoàn Cố Thị nổi tiếng.
Tập đoàn Cố Thị là một trong hai tập đoàn lớn nhất trong nước, rất nhiều công ty muốn hợp tác với bọn họ, vì vậy việc giành được dự án từ hàng chục công ty đấu thầu thật sự không dễ dàng.
Dự án đầu thấu Tinh Huy chính là dự án quan trọng nhất năm nay của công ty Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân.
Tần Kính Thiên vừa nhậm chức tổng giám đốc, nên coi trọng tiến triển của dự án này là điều dễ hiểu, nhưng Giản Ánh Nhu lại không được tự nhiên cho lắm.
Giữa trưa đã bị Tần Kính Thiên quấy rầy tinh thần tới mức không thể tập trung, buổi chiều còn phải làm việc với anh, cô lo lắng công việc của mình sẽ bị ảnh hưởng bởi anh.
Giản Ánh Nhu và các đồng nghiệp cùng tổ đến phòng họp từ rất sớm, cũng chuẩn bị đầy đủ tư liệu cần thiết, nhưng trái tim vẫn luôn treo lơ lửng.
“Giản Ánh Nhu...” Lâm Tố Uyên ghé bên tai Giản Ánh Nhu, nói nhỏ: “Mọi người đều biết rõ năng lực nghiệp vụ của cô, đừng lo lắng.”
Giản Ánh Nhu mím môi cười nhưng không nói gì.
Lâm Tố Uyên cũng là một thành viên trong tổ, nhưng cô ta là một người miệng ngọt nhưng làm việc không cẩn thận, vì vậy rất nhiều chuyện đều do Giản Ánh Nhu phụ trách, Lâm Tố Uyên chỉ hỗ trợ cô.
Một đồng nghiệp nam khác tên là Vương Vĩ Minh cũng nhích lại gần Giản Ánh Nhu rồi nói: “Giản Ánh Nhu, có cô dẫn đầu chúng tôi chuẩn bị dự án này, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Giản Ánh Nhu nói: “Dù sao đi nữa, mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn.”
Giản Ánh Nhu là tổ trưởng dự án này, cô có trách nhiệm lớn nhất, nên kiểu gì cô cũng sẽ quan tâm tới nhiều thứ hơn người khác.
Đồng thời dự án này cũng là dự án đầu tiên của Giản Ánh Nhu sau khi Tần Kính Thiên nhậm chức, ngoại trừ việc muốn lập thành tích trong công tác thì cô còn muốn tạo ấn tượng tốt cho chồng mình.
Sau này, khi sống chung với Tần Kính Thiên, chắc chắn cô cũng sẽ không để anh coi thường mình.
“Tổng giám đốc Tần...”
Không biết là ai kêu lên, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía cửa phòng họp, Giản Ánh Nhu cũng không ngoại lệ.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Kính Thiên dẫn theo hai người trợ lý bình thản đi vào.
Lúc ăn trưa, Tần Kính Thiên cũng mặc trang phục rất bình thường, lúc này đã đổi lại thành một bộ vest màu xám bạc được may thủ công, áo sơ mi trắng bên trong, cà vạt sọc trắng xanh, rõ ràng khí thế toàn thân càng lạnh lùng hơn một chút.
“Xin chào tổng giám đốc Tần!”
Mọi người đều đứng lên chào đón Tần Kính Thiên.
“Mời mọi người ngồi.” Tần Kính Thiên lạnh nhạt nói một câu, ngồi xuống vị trí đầu, sau đó ra hiệu cho Lưu Phó Duy bắt đầu cuộc họp.
Thấy Tần Kính Thiên cũng không nhìn mình nhiều, Giản Ánh Nhu thở dài một hơi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thật ra từ hôm qua tới sáng hôm nay, từ biểu hiện của Tần Kính Thiên, thái độ công tư rõ ràng của anh nghiêm khắc hơn cô nhiều.
Giản Ánh Nhu là tổ trưởng của dự án này, vì vậy cô sẽ là người giới thiệu chi tiết của dự án.
Bởi vì bình thường chăm chỉ làm việc, rất nhiều chi tiết đều cô tự làm, cho nên lúc phân tích tình hình cụ thể với một đám quản lý cấp cao bao gồm cả tổng giám đốc, Giản Ánh Nhu cũng không hề lo lắng chút nào.
Cô không những không căng thẳng mà biểu hiện còn vô cùng xuất sắc.
Lúc kết thúc, Giản Ánh Nhu nhận được một tràng pháo tay tán thưởng.
Ngay lúc cô xoay người cảm ơn, cô nhạy cảm nhận ra một ánh mắt tò mò rơi trên người mình, cô ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm khó dò của Tần Kính Thiên.
Thấy Giản Ánh Nhu nhìn qua, Tần Kính Thiên mỉm cười với cô, nụ cười lịch sự, khách khí tới không thể bắt bẻ được, chỉ đơn giản là khách khí từ cấp trên