Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng bị bố mắng như thế, không thể nuốt trôi cục tức này, hiển nhiên lại đổ mọi tội lỗi lên người Tần Kính Thiên và Giản Ánh Nhu.
Nếu không phải tên họ Tần kia đứng sau lưng giở trò, sao Diệp thị có thể đột nhiên muốn hợp tác với Sáng Tân được, mà anh ta lại càng không thể chật vật trong bữa tiệc từ thiện của Thịnh Thế đến vậy.
Cố Hoàng Hải siết chặt quả đấm, xem tờ báo trong tay thành Tần Kính Thiên, hận không thể bóp đứt cổ họng của anh.
“Hoàng Hải, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vốn đã biết rõ tường tận mọi chuyện, thế nhưng Giản Ánh Như lại vờ như không biết.
Không phải đàn ông đều thích phụ nữ ngốc sao.
Vì thế nên khi ở bên cạnh Cố Hoàng Hải, Giản Ánh Như từ một người phụ nữ khôn khéo hiểu chuyện sẽ cố gắng biến mình thành một người phụ nữ ngốc nghếch.
Cố Hoàng Hải mang một bụng lửa giận muốn bùng nổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Giản Ánh Như lúc này, dường như anh ta nhìn thấy một chút hi vọng, vậy nên miễn cưỡng cười một tiếng hỏi: “Em hẹn Ánh Nhu rồi à?”
“Ừm, em đã hẹn rồi.
Buổi trưa hôm nay sẽ ăn cơm với em ấy.
” Giản Ánh Như cười dịu dàng, như thể không chút so đo việc trong lòng Cố Hoàng Hải đang nghĩ về người phụ nữ khác.
“Em thật sự giỏi, không hổ là người vợ hiền của anh.
” Cố Hoàng Hải đưa tay ôm Giản Ánh Như: “Đi thôi, chúng ta cùng đến đó.
”
Giản Ánh Như kéo tay anh ta: “Hoàng Hải, em có vài chuyện muốn nói với em ấy, có thể em ấy sẽ nghe theo, nhưng nếu anh đi thì…”
Giản Ánh Như đã mua chuộc những người xung quanh Cố Hoàng Hải, trong khoảng thời gian này mọi hành động của anh ta đều trong tầm kiểm soát của cô ta.
Cô ta biết rất rõ rằng Cố Hoàng Hải vẫn không thể theo đuổi được Giản Ánh Nhu, mà thái độ của Giản Ánh Nhu đối với anh ta cũng như người xa lạ.
Hôm nay hẹn gặp Giản Ánh Nhu, mục đích chỉ có mình cô ta biết, sao có thể để Cố Hoàng Hải đi cùng phá hư chuyện tốt của cô ta được.
Giản Ánh Như đến nơi trước thời gian đã hẹn, gọi sẵn vài món mà Giản Ánh Nhu thích.
Trong khi chờ đợi, Giản Ánh Như chợt nhớ đến những chuyện từ rất lâu về trước.
Năm đó cô ta tám tuổi, Giản Ánh Nhu sáu tuổi, bọn họ đi theo bố chuyển đến nhà mới, ở đây họ gặp được Cố Hoàng Hải chỉ mới mười tuổi.
Bố đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, bảo họ nhất định phải lấy lòng cậu cả nhà họ Cố, mọi chuyện đều phải nghe theo anh ta, tuyệt đối không được phép chọc anh ta mất hứng.
Giản Ánh Như nhớ kĩ lời bố, về sau chỉ cần là người nhà họ Cố, cô ta sẽ phục vụ thật chu đáo và thận trọng.
Nhưng Giản Ánh Nhu còn quá nhỏ không hiểu chuyện, bởi vì không biết gì, nên cô chưa bao giờ để lời bố vào lòng, thậm chí còn cắn Cố Hoàng Hải bị thương.
Nhưng không ai ngờ rằng sau khi Giản Ánh Nhu cắn Cố Hoàng Hải, mối quan hệ của hai người họ lại dần được cải thiện tốt hơn.
Hơn nữa Cố Hoàng Hải còn thốt ra những lời cay nghiệt, sau này nếu ai dám bắt nạt Giản Ánh Nhu thì chính là lầm lỗi với anh ta, sau đó đối xử với Giản Ánh Nhu tốt không chịu được.
Khi đó Giản Ánh Như không hiểu tại sao Cố Hoàng Hải hết lần này đến lần khác đối xử tốt với Giản Ánh Nhu, cô ta đứng ở trước mắt anh ta, sao anh ta lại chẳng bao giờ nhìn thấy cô ta?
Bố cũng cố tình yêu cầu cô ta tiếp cận Cố Hoàng Hải, hi vọng cô ta có thể lấy lòng Cố Hoàng Hải, sau này trở thành mợ cả của nhà họ Cố.
Song trong mắt Cố Hoàng Hải chỉ có sự tồn tại của Giản Ánh Nhu, bất kể là đi đâu anh ta cũng phải mang Giản Ánh Nhu theo.
Một vị trí mà Giản Ánh Như cô ta chưa bao giờ có được.
Năm này qua năm khác, bọn họ đều chậm rãi trưởng thành.
Bố muốn huấn luyện cô ta trở nên xuất sắc hơn, không, không phải là vì muốn huấn luyện cô ta, mà là để cô ta có thể trợ giúp cho Cố Hoàng Hải trong tương lai.
Vì thế, bố cô ta đã sắp xếp cho cô ta đi du học ở Mỹ, học ngành kinh tế để chuẩn bị đầy đủ hành trang cho cô ta bước chân vào nhà họ Cố mai này.
Nhưng vào năm thứ hai sau khi cô ta đến Mỹ, trong nước truyền đến một tin, Cố Hoàng Hải và Giản Ánh Nhu đính hôn.
Đó là người đàn ông mà cô ta hằng mong ước, hơn nữa bố cũng đã nói với cô ta rằng sau này cô