“Đừng giả vờ đáng thương trước mặt tôi, tôi không phải là đàn ông, sẽ không mềm lòng trước chị.” Nhìn vẻ mặt này của Giản Ánh Như, Giản Ánh Nhu chỉ cảm thấy ghét bỏ.
Cô dừng một chút, nói tiếp: “Giản Ánh Như, tôi chỉ muốn nói cho chị biết, các người xem Cố Hoàng Hải như báu vật, muốn sinh con cho anh ta thì cứ sinh, nhưng đừng có làm loại chuyện khiến tôi ghê tởm.
Sở dĩ tôi đến gặp chị chỉ là vì muốn biết tình huống của mẹ thế nào thôi.”
“Mẹ…” Giản Ánh Như kịp thời nuốt xuống những lời mình định nói.
Nếu như nói về tình hình thực tế của mẹ cho Giản Ánh Nhu biết, theo như tính cách của Giản Ánh Nhu, cho dù Kinh Đô có bày ra bao nhiêu thiên la địa võng, cô cũng nhất định sẽ quay về.
Một khi Giản Ánh Nhu trở lại Kinh Đô, bố của bọn họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách giữ cô lại, tác hợp cho cô và Cố Hoàng Hải.
Nghĩ đến đây, Giản Ánh Như lập tức sửa lời: “Trước giờ mẹ đều rất tốt, lần này chị đi mẹ còn dặn nói với em một câu, hãy nghe theo lời bố sắp xếp.”
Giản Ánh Như biết rất rõ điểm yếu của Giản Ánh Nhu, cô có thể không quan tâm đến bố, nhưng trong lòng cô lúc nào cũng dành một vị trí cho mẹ.
Dĩ nhiên lần này mẹ không có nói những lời như vậy, là cô ta cố tình bóp méo sự thật khiến cho Giản Ánh Nhu căm hận mẹ mình, dẹp bỏ ý định quay về Kinh Đô.
“Bà ấy, bà ấy thật sự nói như vậy sao?” Giản Ánh Nhu nhớ lại cảnh mẹ cô nói chuyện trong nước mắt ba năm trước.
Đúng vậy, sao lại không thể là lời của mẹ chứ, ba năm trước không phải là bà bảo cô nhường cho chị mình sao?
Trong lòng Giản Ánh Nhu bỗng khó chịu, nói là không quan tâm nhưng vẫn sẽ để ý, vẫn cảm thấy đau khổ.
Đã bao lần giật mình thức giấc giữa đêm, cô đều nằm mơ thấy mẹ vuốt tóc mình, dịu dàng nói: “Ánh Nhu rất hiểu chuyện, mẹ thích Ánh Nhu nhất.”
“Mẹ cũng nhờ chị nói với em, bảo em sửa tính ôn hòa lại một chút, chuyện đã qua rồi thì thôi, đừng để mãi trong lòng.
Dù sao cũng là chị em ruột với nhau, ai sinh con cho Cố Hoàng Hải cũng như nhau thôi.” Giản Ánh Như chậm rãi nói từng câu từng chữ, chú ý đến biểu cảm dần thay đổi của Giản Ánh Nhu.
Thấy ánh mắt Giản Ánh Nhu biến hóa, bi thương trong mắt khó mà che giấu, Giản Ánh Như biết rằng mình đã thành công rồi.
Lúc này, cô ta lại đưa chiếc thẻ ngân hàng đó cho Giản Ánh Nhu, tiếp tục nói: “Ánh Nhu, chị hiểu tính tình của em, sẽ không ép buộc em làm chuyện em không muốn.
Cầm cái thẻ này đi, hãy đến một nơi mà mọi người không tìm thấy em, cũng sẽ không bị tổn thương nữa.”
Nói tới nói lui, mục đích của Giản Ánh Như vẫn là mong cô rời khỏi Giang Bắc.
Ba năm trước, Giản Ánh Nhu bị buộc đi khỏi Kinh Đô, ra đi như vậy trông rất rất thảm.
Ba năm sau, cô sẽ không để mình đi vào vết xe đổ của ngày trước nữa.
Giản Ánh Nhu của hiện tại không còn là một người mà Giản Ánh Như có thể làm tổn thương được nữa.
Giản Ánh Nhu cười một tiếng, nói: “Năm triệu? Năm triệu mà muốn đuổi tôi đi khỏi Giang Bắc, chị cũng quá coi thường Giản Ánh Nhu tôi rồi.
Nếu chị thật sự muốn tôi đi, vậy thì cầm mười triệu đến đây, tôi sẽ nghe lời chị, chị bảo tôi đi nơi nào tôi lập tức đến nơi đó.”
“Ánh Nhu, tại sao em lại trở nên như vậy?” Giản Ánh Như trông có vẻ rất bất ngờ, tựa như Giản Ánh Nhu trong mắt cô ta đã phạm phải một điều không thể tha thứ.
“Vậy chị muốn tôi phải thế nào? Vẫn ngây ngô chờ chị đặt cái lồng xuống, sau đó tôi sẽ ngoan ngoãn chui vào sao?” Giản Ánh Nhu không chút thương tiếc nói thẳng ra những chuyện Giản Ánh Như đã làm.
Không cho Giản Ánh Như cơ hội để nói chuyện, Giản Ánh Nhu tiếp tục nói: “Cô cả nhà họ Giản, chị không cần lo về việc Cố Hoàng Hải sẽ làm gì với tôi, tôi nói cho chị biết, tôi đã kết hôn rồi.
Bây giờ chồng tôi đang chờ ở bên ngoài, tôi đi trước đây.”
Nói dứt câu, Giản Ánh Nhu cầm túi bỏ đi, còn không thèm liếc mắt một lần đến những món mà Giản Ánh Như bảo là cô thích ăn.
Cho dù thích thế nào đi nữa, ngồi cùng người đáng ghét cũng sẽ không còn cảm thấy ngon miệng.
Ngược lại cũng như thế, dẫu cho thức ăn không ngon, chỉ cần ở bên cạnh những người mình thích là đã có