Phùng Thi Âm thầm bổ sung một câu trong lòng, hai người choàng khăn quàng cổ đôi bản giới hạn của một thương hiệu nào đó, có quỷ với tin hai người chỉ tình cờ gặp nhau.
Lâm Tố Uyên gãi đầu, dường như hơi hiểu ra.
Giản Ánh Nhu nhanh chóng chạy về, chạy đến nơi vừa tách ra với Tần Kính Thiên, cô chưa từng nóng lòng và hi vọng được nhìn thấy Tần Kính Thiên như bây giờ.
Chạy đến nơi họ tách ra thì làm gì có bóng dáng Tần Kính Thiên nữa, Giản Ánh Nhu lại nhìn xung quanh, vẫn không tìm được người.
Giản Ánh Nhu nóng ruột, lúc này mới nhớ ra có thứ gọi là điện thoại.
Cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Tần Kính Thiên, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Sao vậy?”
“Anh đang ở đâu? Em đang ở chỗ vừa rồi chúng ta tách ra, nhưng không tìm thấy anh.” Giản Ánh Nhu vội nói.
Đầu kia điện thoại ngừng lại chốc lát, sau đó mới nghe thấy anh nói: “Sao em lại quay lại?”
Giản Ánh Nhu không nghĩ nhiều đáp: “Vì em muốn đi dạo với anh.”
Lại nghe thấy Tần Kính Thiên hỏi: “Không sợ nữa sao?”
Giản Ánh Nhu mím môi, dịu dàng nói: “Không phải còn có anh sao? Có anh thì em không sợ.”
Đầu kia điện thoại lại im lặng một lúc lâu, Giản Ánh Nhu càng thêm sốt ruột hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Giọng nói êm tai của Tần Kính Thiên lại từ trong điện thoại truyền đến tai cô: “Quay đầu lại.”
Nghe thấy giọng nói, Giản Ánh Nhu quay đầu nhìn, dáng người dong dỏng cao của Tần Kính Thiên đứng ở phía sau cách cô mấy bước chân, lặng lẽ và dịu dàng nhìn cô.
Thấy anh, không hiểu sao trái tim Giản Ánh Nhu bỗng chốc bình tĩnh lại.
Tần Kính Thiên sải bước lớn đi đến bên cạnh cô, khẽ khàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô, lòng thầm nói: “Anh vẫn luôn ở đây.”
Chỉ cần cô bằng lòng quay đầu thì có thể nhìn thấy anh đứng ở nơi ban đầu đợi cô.
Khoảnh khắc này, Giản Ánh Nhu chỉ cảm thấy sự ấm áp chầm chậm truyền vào tim, cô như chú mèo con cọ cọ trong lòng anh.
Có anh ở đây thật tốt!
...
Nhìn từ bên ngoài, sự đàn áp của Cố thị gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho Sáng Tân, nhiều nhân viên của Sáng Tân cũng đang tìm công ty mới, nhưng nội bộ cấp cao của Sáng Tân lại sóng yên biển lặng, như thể ngọn lửa lớn này không thể cháy đến chỗ họ được.
Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng hai mươi ba, Tần Kính Thiên đứng bên cửa sổ kính sát đất, ánh mắt như ngọn đuốc lặng lẽ nhìn xuống thành phố rộng lớn mới phát triển ở dưới chân.
Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân được thành lập khá sớm, nhưng phát triển rất chậm, nếu không phải trước kia mua mảnh đất này, xây dựng một toàn nhà lớn như vậy, có thể cuộc sống không tốt như bây giờ.
Mấy năm qua kinh tế ở thành phố Giang Bắc phát triển nhanh chóng, giá nhà leo thang, tòa nhà Sáng Tân nằm ở vị trí trung tâm thành phố, là vị trí đắc địa mà rất nhiều người muốn cướp.
Giờ đây, tòa nhà này có thể được bán với cái giá gấp ngàn lần năm đó.
Sở dĩ Thịnh Thiên thu mua được Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, không phải vì nhìn trúng sản phẩm của nó mà là ai ai cũng muốn có được mảnh đất này.
Cốc cốc.
Lưu Phó Duy gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Tần, mọi việc đều đang tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của anh.
Rất nhiều công ty đều chủ động đề nghị hủy hợp đồng với Sáng Tân, sau này sẽ không hợp tác với Sáng Tân nữa.
Họ làm vậy đã giảm bớt rất nhiều lượng công việc để chúng ta loại bỏ những công ty đang chần chừ đó.”
“Ừ.” Tần Kính Thiên không quay đầu, chỉ khẽ “ừ” một tiếng khiến người ta không đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Tần Kính Thiên không dặn dò thêm, Lưu Phó Duy chờ đợi rồi lại hỏi: “Có cần công bố chuyện Thịnh Thiên đã thu mua Sáng Tân từ lâu cho nội bộ công ty trước không?”
“Công bố.” Tần Kính Thiên dứt khoát thốt ra hai chữ ngắn gọn súc tích.
Lưu Phó Duy ngập ngừng rồi nói tiếp: “Tổng giám đốc Tần, Cố Hoàng Hải của Cố thị muốn hẹn gặp anh.”
Tần Kính Thiên quay đầu nhìn Lưu Phó Duy, thờ ơ nói: “Người của Cố thị đều không gặp, cậu không nhớ à?”
Lưu Phó Duy hiểu ra, Cố Hoàng Hải thật sự đã chọc giận tổng giám đốc của anh ta.
Đối phó với loại người như Cố Hoàng Hải, chẳng qua chỉ là việc cỏn con dễ như trở bàn tay của tổng giám đốc thôi.
Mà người họ Cố đó, bây giờ vẫn đang cố gắng nghĩ cách để gặp Leo Qin,