Ivan không để Giản Ánh Nhu có cơ hội chen ngang, tiếp tục nói: "Tôi làm bạn với anh ta nhiều năm như vậy, thế mà anh ta lấy lễ phục tôi đinh tặng cho “vợ” tương lai mà không nói gì cả.
Đúng là chả dễ thương tý nào, không dễ thương tý nào.
Julie, còn ngây ra đó làm gì, lên xe đi thôi."
“Anh Ivan, xin đợi một lát.” Giản Ánh Nhu gọi Ivan lại, nói chuyện mình đã sửa lại Điệp Luyến với anh ta.
Cô còn chưa nói hết, đã thấy sắc mặt của Ivan thay đổi rõ rệt, anh ta vừa dỡ chiếc váy vừa tức giận nói: "Ai cho cô động vào tác phẩm của tôi?"
Người mà ban nãy vẫn còn tươi cười đột nhiên gầm lên một tiếng, Giản Ánh Nhu sợ đến mức lùi lại một bước, nhưng nghĩ là do mình đã làm sai, cô đành đứng đợi ở đó, xem Ivan định giải quyết vấn đề như thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy nơi mà Giản Ánh Nhu đã xử lý, sắc mặt của Ivan lại chuyển từ tức giận sang vui vẻ, rồi từ vui mừng sang buồn bã.
Thật lâu sau, anh ta mới để lại một câu: "Cô Tần, tôi sẽ quay lại tìm cô."
Các nhân viên của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân đang tụ tập ăn tối trong một sảnh tiệc đa chức năng rộng hơn hai trăm mét vuông ở nhà hàng Bách Hợp.
Trong bữa tiệc có mười bàn, bàn cao nhất là vị trí của tổng giám đốc và những người cấp cao công ty, những người khác được xếp theo thứ tự chức vụ từ cao đến thấp.
Màn hình LED to trên tường liên tục phát những quảng cáo mới nhất của Sáng Tân.
Điều này khiến cho mọi người cảm thấy sau khi Thịnh Thiên mua lại Sáng Tân, dường như quảng cáo hình ảnh của công ty cũng cao cấp hơn trước.
Thực tế nói trắng ra thì bây giờ Sáng Tân là công ty con của Thịnh Thiên, có một “người bố” có quyền thế như Thịnh Thiên, sau này đứa con Sáng Tân sẽ không sợ bị đói hay bị người khác bắt nạt nữa.
Bữa tối bắt đầu lúc bảy giờ, năm giờ mọi người gần như đã có mặt đầy đủ tại địa điểm, bắt đầu vui chơi, ca hát, nhảy múa, cực kỳ happy.
Giản Ánh Nhu đến hơi muộn, gần như tất cả mọi người đều đã đến đủ thì cô mới có mặt.
Bởi vì Tần Kính Thiên bảo cô đợi anh, cô cũng đồng ý đến cùng Tần Kính Thiên.
Lúc ở dưới lầu, Tần Kính Thiên có chuyện gấp cần xử lý nên đã dẫn thư ký Lưu và thư ký Hứa rời đi.
Sau khi hiểu ra một số chuyện, Giản Ánh Nhu không còn sợ mối quan hệ giữa cô và Tần Kính Thiên bị phát hiện nữa.
Rõ ràng hai người bọn họ là vợ chồng hợp pháp, sao lần nào ở bên nhau cũng phải làm như đang yêu đương vụng trộm chứ?
Thời gian đầu mới kết hôn, cô không muốn để mọi người trong công ty biết, sợ bị đàm tiếu, sợ bị tin đồn đánh bại lần nữa.
Gần đây cô gặp lại một số người và một số việc trong quá khứ, rất nhiều chuyện không hề đáng sợ như trong tưởng tượng của cô.
Cô có thể bình tĩnh đối mặt với Cố Hoàng Hải, người đã phản bội cô, cũng có thể bình tĩnh đối mặt với Giản Ánh Như, người đã làm tổn thương cô.
Thậm chí khi nghe mẹ nói những lời như vậy, cô cũng không còn buồn như trước nữa.
Vì cô biết rằng bây giờ mình không còn đơn độc.
Cô có Tần Kính Thiên, chỉ cần Tần Kính Thiên ở bên cạnh, dường như cô sẽ không còn sợ hãi.
“Giản Ánh Nhu, cuối cùng cô cũng tới rồi.” Lâm Tố Uyên đang hát một bản tình ca cùng với Vương Sơn Tuấn, thấy Giản Ánh Nhu đến là chào hỏi.
Giản Ánh Nhu mỉm cười: "Mọi người đều chơi được một lúc rồi nhỉ."
“Đúng vậy, chúng tôi chơi lâu, chỉ thiếu mỗi cô.” Phùng Thi Âm ghé sát người Giản Ánh Nhu, thì thầm: “Tôi không hề nói ra chuyện ngày hôm đó.”
Giản Ánh Nhu cười: "Cảm ơn!"
Triệu Linh Phân vốn đang ngồi cùng quản lý, thấy Giản Ánh Nhu đi tới, cầm ly rượu đi qua: "Các đồng nghiệp đều đã có mặt, tôi mời mọi người một ly trước."
"Quản lý Triệu, khăn quàng của cô và Giản Ánh Nhu là cùng một kiểu, chỉ khác màu thôi.
Tôi nhớ kiểu dáng này là phiên bản giới hạn trong toàn thành phố, lúc tôi đi mua đã hết sạch rồi." Phùng Thi Âm là người gốc Giang Bắc, gia cảnh cũng rất tốt, bình thường hay quan tâm đến đồ cao cấp nên hiểu rất rõ về khía cạnh này.
Triệu Linh Phân chỉnh chỉnh chiếc khăn quàng màu đỏ trên cổ, cười: "Đúng