Bỗng nhiên Giản Ánh Nhu không hiểu mình phải chịu đựng ấm ức trong mấy năm qua là vì cái gì, cô từng nghĩ rằng trốn khỏi những người nhà mất hết tính người thì bản thân có thể bình yên vô lo, nhưng bây giờ thì sao?
Cố Hoàng Hải năm lần bảy lượt khổ sở ép bức lẫn nhau, Giản Ánh Như ngấm ngầm tính kế, bọn họ giống như ác quỷ ở nơi địa ngục thâm sâu, từng chút từng chút xâu xé hạnh phúc của cô.
Sao bọn họ có thể?
Lúc này, Mã Quý Tình đã đi đến bên cạnh Giản Ánh Nhu, hạ thấp giọng nói một cách đắc ý: “Giản Ánh Nhu, tôi đã nói, mặc kệ trả cái giá như thế nào, tôi sẽ không để cô đẹp mặt.
”
Mã Quý Tình cười đắc ý đến cỡ nào chứ, đắc ý đâm xuyên đôi mắt của Giản Ánh Nhu.
Giản Ánh Như và Cố Hoàng Hải có thể tổn thương cô, đó là vì cô đã từng yêu, đã từng quan tâm.
Nhưng cô ta? Mã Quý Tình, cô ta cũng xứng sao?
Giản Ánh Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay vung về phía Mã Quý Tình: “Mã Quý Tình, cô là cái thá gì!”
Một tát này của cô đã dùng lực rất lớn, để lại trên mặt Mã Quý Tình năm ngón tay đỏ hồng.
Mã Quý Tình che khuôn mặt bị đánh đau, hung dữ nhìn Giản Ánh Nhu: “Con điếm thối, bà mẹ nó, còn dám ra tay đánh người.
”
Mã Quý Tình vừa mở miệng, Giản Ánh Nhu lại tát thêm một cái nữa, có đôi khi nói chuyện thì người ta không nghe, còn không bằng ra tay trực tiếp.
“Bà mẹ nó đánh người! ”
Hai cái tát liên tiếp, Mã Quý Tình cũng không bằng lòng làm người chịu thiệt, nhào về phía Giản Ánh Nhu, nắm tóc của Giản Ánh Nhu dùng sức kéo một cái.
Giản Ánh Nhu bị Mã Quý Tình kéo tóc, đau đến mức cắn chặt răng, nhưng đã nén tiếng rên đau đớn lại.
Giản Ánh Nhu quan sát tình huống, Mã Quý Tình lùn hơn cô, mang giày cao gót cao hơn cô, cô có thể lợi dụng ưu thế này.
Giản Ánh Nhu trông nhỏ bé gầy gò, nhưng vì những năm này, cô tự tay làm hết mọi việc nên sức lực cũng không nhỏ.
Nhìn thấy hai người đánh đánh kéo kéo đến bên mép bục, Giản Ánh Nhu dùng sức đẩy một cái, Mã Quý Tình lắc lư hai cái, bởi vì trọng tâm không ổn định, bịch một cái ngã xuống bục.
Nhưng trước khi ngã xuống, Mã Quý Tình đã nắm tóc của Giản Ánh Nhu, Giản Ánh Nhu cũng bị kéo ngã xuống chung.
May là khắp phòng đa năng đều đã trải thảm, Giản Ánh Nhu và Mã Quý Tình ngã xuống cũng không đau.
Mã Quý Tình bò dậy, nói tiếp: “Ở đây có rất nhiều phụ nữ đã kết hôn đúng không? Chắc chắn cũng có chồng ngoại tình đúng không? Lẽ nào các người không căm hận loại người thứ ba này sao? Trước đây, cô ta có thể quyến rũ anh rể của mình, bây giờ có thể quyến rũ tổng giám đốc Tần đã có vợ, sau này cũng có thể quyến rũ chồng của các người.
”
Mã Quý Tình biết một mình mình thì không thể làm gì Giản Ánh Nhu, nhất định phải khiến Giản Ánh Nhu dấy lên nỗi căm hận chung, muốn những người khác cùng giúp đối phó Giản Ánh Nhu.
Mã Quý Tình đã từng là người của bộ phận PR, tài ăn nói vẫn có, hơn nữa Triệu Linh Phân lại ở bên cạnh nói một vài lời châm dầu vào lửa.
Có người bị kích động, cũng gia nhập vào trong chiến đội: “Thật không biết xấu hổ, mau đi đi, người thứ ba.
”
“Người thứ ba, mau cút đi xa một chút.
”
Quyến rũ anh rể của mình, quyến rũ người đã có vợ!
Đủ loại câu từ mắng nhiếc liên tục vang lên, truyền vào trong tai của Giản Ánh Nhu, trong lòng Giản Ánh Nhu.
Khi Giản Ánh Nhu vừa ngã xuống thì chân đã bị trẹo, cô thử đứng dậy vài lần mới đứng dậy được.
Chân bị trẹo của cô là chân trái, sau khi đứng dậy, tất cả trọng lượng đều chỉ có thể dồn hết vào chân phải.
Hình ảnh, giống như đã quay về ba năm trước một lần nữa!
Một lần nữa, cô chỉ có thể nhìn những người đó mắng chửi, nhưng lại không thể làm gì.
Giản Ánh Nhu nhìn, nghe, dần dần không nhìn thấy gì cả, trước mắt là một khoảng mơ hồ.
“Thư ký Hứa, đang ồn ào gì thế?”
Sau đó một giọng nói trầm thấp đến mức rét thấu xương vang lên, đám người quay đầu lại ngay lập tức, nhìn thấy Tần Kính Thiên đang dẫn Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết cất bước đi đến.
Nghe thấy tiếng của Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu mau chóng chỉnh sửa lại đầu tóc của mình, đứng thẳng dậy, ngẩng cao đầu, mặc kệ anh nhìn cô thế nào, cô cũng không muốn mất mặt ở trước mặt anh.
Mã Quý Tình và Triệu Linh Phân trao đổi ánh mắt với nhau, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
Tần Kính