Chương 117
Vân Thiên Lâm thích cô Hiểu Nguyệt quan tâm chính mình như vậy, thích cô quản anh giống như những người vợ khác, không cho anh ăn cái này, không cho anh ăn cái kia, còn có thể khí phách giúp anh uống rượu thay. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Vân Thiên Lâm lại cảm thấy ấm áp.
Cuộc đời này, cưới được Bạch Hiểu Nguyệt là sự may mắn của anh, cả đời không hối tiếc.
Trong phòng ăn, một người tùy ý ăn uống, một người ưu nhã hưởng thụ, nhìn qua là không tương đồng lẫn nhau, nhưng cùng chung trên một bàn cơm lại trông rất hài hòa.
Bạch Hiểu Nguyệt trước đây đều không nghĩ tới, chính mình say rượu lần đó lại có thể may mắn có được hạnh phúc này.
Có lẽ giống như người ta nói, có rất nhiều chuyện đều là do vận mệnh sắp đặt. Một khi vận mệnh đã ấn định bạn, thì bạn có cố đến mấy cũng không thoát được.
Tựa như cô cùng với Vân Thiên Lâm, trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ gặp được một người đàn ông như Vân Thiên Lâm, mơ màng hồ đồ gả cho anh, cứ như vậy mơ màng hồ đồ hạnh phúc.
“Vân thiếu, tài liệu của Thẩm Nhược Tâm với người đàn ông kia đều ở chỗ này. Người đàn ông là một nhà bất động sản nhỏ, trong nhà cũng có chút tiền, người đào hoa rất thích chơi phụ nữ, hắn ta quen biết với Thẩm Nhược Tâm đã lâu. Lần gần đây nhất Thẩm Nhược Tâm vẫn luôn ở cùng với người đàn ông nay, cô ta nói dối với Cố thiếu là đi quay quảng cáo.”
Thẩm Nhược Tâm ở thế giới giải trí, cũng không phải là không không có tiếng tăm gì, cô ta có nổi tiếng một chút nhưng mà để so với thân phân quyền quý trong giới showbiz thì căn bản không có địa vị gì đáng nói. Ở bên ngoài, mọi người đều nể mặt Cố Thần cho nên không nói, còn đằng sau lưng bọn họ nói rất nhiều lời khó nghe, có người còn chê lời Cố Thần, chết ở trong tay một người trong giới giải trí.
“Được rồi, đi xuống đi!” A Nham cung kính hành lễ, từ văn phòng lui ra ngoài. Vân Thiên Lâm vò tài liệu trong tay, ánh mắt hướng cửa sổ sát đất nhìn về phương xa, môi mỏng hơi hơi gợi lên độ cung, con người nheo hẹp lại này một đường.
“Lưu Huân!” Vân Thiên Lâm quay người lại nhìn tấm ảnh trên bàn, các ngón tay vờn quanh vị trí bức ảnh đấy dừng lại ở khuôn mặt Lưu Huân. Một nhà bất động sản nhỏ mà dám lấy đùa giỡn với người anh em của anh, thật sự có gan lớn thật.
“Tiểu Phong, cậu