Chương 120
“Cậu có quan hệ gì với Thẩm Nhược Tâm?” Vân Thiên Lâm không vòng vo nữa, hỏi luôn vấn đề. Trong lòng Lưu Huân đột nhiên trầm xuống, hắn biết chuyện này không đơn giản chỉ là mời anh tới đây bàn chuyện làm ăn mà, Lưu Huân do dự một hồi, nhưng mà nghĩ đến cái dự án đó hắn vẫn không muốn bỏ qua cơ hội lần này. Hiện tại xã hội đã có luật pháp công mình, Vân Thiên Lâm cũng không thể một tay che trời giết anh không thấy xác cho nên hắn mới dám một mình tới đây.
Nhưng hiện tại giáp mặt với sự chất vấn của Vân Thiên Lâm, trong lòng hắn một chút tự tin cũng không có, dù sao hắn cũng là đoạt lấy người phụ nữ của Cố Thần.
“Vân thiếu, chuyện không như mọi người nghĩ đâu. Tôi cùng với Thẩm Nhược Tâm xem như là có quan hệ, nhưng mà căn bản là tôi không thích cô ấy, cô ấy cứ một mực đeo bám lấy tôi làm tôi cũng phải động lòng. Vân thiếu nếu như ngài nói không thích thì tôi có thể đi nói với cô ấy cho rõ ràng, nhất định là sẽ chia tay nhanh nhất, ngài thấy thế nào?”
Lưu Huân hoảng loạn đã móc điện thoại ra tới khẩn trương gọi cho Thẩm Nhược Tâm, liền bị Cố Thần ngăn lại. Ánh mắt bình tĩnh, không gợn sóng nước, sâu không thấy đáy, căn bản không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì. Lưu Huân hoang mang khẩn trương đến lời nói cũng không nói ra được, Vân Thiên Lâm đây là có ỳ gì.
“Tôi có qua là làm cho cậu và Thẩm Nhược Tâm chia tay nhanh nhất sao?”
Vân Thiên Lâm vừa hỏi như vậy, làm cho Lưu Huân cảm thấy mình hồ đồ, hắn bất chấp tất cả, từ vị trí của mình ngồi đứng lên rồi quỳ xuống một cái đập đầu xuống đất.
Lưu Huân vừa dập đầu vừa nói: “Vân thiếu, là tôi đáng chết, là tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, ăn phải gan hùm gấu mật, động đến người phụ nữ của Cố thiếu, tôi biết tội tôi khó tha cầu xin Vân thiếu giơ cao đánh khẽ, tha cái mạng nhỏ của tôi, ba mẹ tôi chỉ có tôi là một đứa con. Vân thiếu, tôi sai rồi, ngài muốn tôi làm gì tôi tuyệt đối sẽ tuân lệnh làm theo, quyết không từ chối.”
Lưu Huân nói một tràng dài, lại còn dập đầu làm cho cái trán hắn cũng đã đỏ lên. Vân Thiên Lâm chầm chậm rót cho mình một ít trà, lúc này mới lên tiếng.
“Ngồi!” Lưu Huân nhìn Vân Thiên Lâm, liếc mắt đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Vân Thiên Lâm, sợ tới mức cả người run run, đi nhanh tới trở lại vị trí của mình.
“Vân Thiên Lâm tôi khi nào nói qua mà không giữ lời hứa? Dự án này cho cậu nhưng mà phải đáp ứng với tôi một điều kiện.”
“Không biết, Vân thiếu có điều