Cưới Nhanh Và Chỉ Sủng Một Người

Chương 294


trước sau

Chương 294


“Tôi biết là cô không phải là người tốt mà, cô rất vui nếu như thấy tôi không hạnh phúc có phải không?


Bạch Hiểu Nguyệt, tôi sẽ không để cô đạt được ý nguyện đâu. Cô không đi, hiện tại tôi đi nói với Trình Lãng để cho cô rời khỏi Vinh Thăng.


Bạch Vân Khê hừ lạnh một tiếng, rời đi, nổi giận đùng đùng.


Đối với cô mà nói, làm việc chính là muốn chia sẻ một chút gì đó với Vân Thiên Lâm. Mỗi ngày cô nhìn anh rất vất vả, cô thấy rất đau lòng. Cô muốn vì anh mà học tập thật tốt, để có gì bất trắc xảy ra,, cô còn giúp được anh.


Trở lại chỗ ngồi, mọi người đều lo lắng nhìn cô, cười cười: “Không sao, tiếp tục làm việc.”


Cũng may Bạch Vân Khê còn biết kìm hãm đúng mức, không ở trong công ty hồ nháo đến mức chấn động mọi người, cô thật sự là điên rồi mới chạy tới cái văn phòng đó. Bạch Vân Khê sau một hồi lấy lại cảm xúc mới thấy vừa rồi cô đã quá kích động.


Trở lại trong văn phòng, một trợ lý mới nói cho Bạch Vân Khê biết Trình Lãng đã đi ra ngoài gặp khách hàng. Bạch Vân Khê chỉ có thể đợi, ai biết được đến giờ tan tầm cũng không thấy Trình Lãng đâu. Bạch Vân Khê tiếp tục về nhà đợi đến thẳng 10 giờ tối mới thấy Trình Lãng say mèm trở về.


Mới vừa mở cửa phòng ra, liền thấy một thân ảnh mảnh khảnh ngồi ở ở trên ghế sô pha không biết là đang nghĩ cái gì. Trình Lãng mơ hồ cảm thấy tâm tình của Bạch Vân Khê có chút không tốt, là tại anh không có cùng cô ăn cơm tối sao?


Bạch Vân Khê ở trong bộ phận thư ký hẳn biết rõ lịch trình của anh. Hôm nay là vì lưu động vốn cho việc khai thác một mảnh đất, anh giã xao cả một ngày, hiện tại cả người đều mỏi mệt không có hứng thú dỗ Bạch Vân Khê. Trình Lãng nằm dài xuống trên giường.


“Vân Khê, hôm nay anh quá bận, không có thời gian quan tâm em. Em cũng biết lịch trình của anh, với lại gần đây công ty khá bận, cho nên sẽ không có nhiều thời gian ở bên em.”


Trình Lãng là thật sự muốn sống hạnh phúc với Bạch Vân Khê, anh nghĩ đến đứa con của anh trong bụng của Bạch Vân Khê, anh nên làm tròn trách nhiệm của một người cha,

đứa trẻ là vô tội.


Không thể vì sai lầm của anh mà để đứa con của anh chịu tội, nếu đã là con của anh, anh nhất định sẽ cho nó một cuộc sống hạnh phúc.


Bạch Vân Khê không nói gì, Trình Lãng cả người đau nhức, liền nhắm mắt dưỡng thần. Bạch Vân Khê ở một bên chờ Trình Lãng nói với cô về sự việc của Bạch Hiểu Nguyệt, ai biết được Trình Lãng chỉ nói đến chuyện xã giao, còn uống thành như vậy.


“Em có điều muốn nói với anh, anh ngồi dậy được không?” Trình Lãng mơ hồ nghe thấy Bạch Vân Khê nói muốn cùng anh nói chuyện. Trình Lãng miễn cưỡng ngồi dậy, người dựa vào đầu giường, anh một chút cũng không muốn động.


Nhìn bộ dáng vất vả của Trình Lãng, Bạch Vân Khê có chút đau lòng. Cô thật sự là yêu người đàn ông này, kể từ khi còn thời niên thiếu, cô đã đem lòng yêu anh.


Nhưng Trình Lãng nào có để ý đến cô, tâm của anh đều đặt lên hết Bạch Hiểu Nguyệt, chính những hành động vô tâm đó của Trình Lãng làm cho cô hết sức khổ sở, nhưng cô lại càng Trình Lãng hơn.


Anh có từng nghĩ đến, trước mặt anh là một Bạch Vân Khê không để ý, cười nhà nhạt, nhưng đằng sau lưng anh là thương tích đầy mình. Anh không bao giờ để tâm đến cô, trong mắt anh chỉ có một mình Bạch Hiểu Nguyệt.


“Làm sao vậy? Có phải mẹ lại nói với em điều gì đó phải không? Mẹ anh có chút nhiều lời, chỉ cần nghe thôi, đừng để tâm đến.”


“Không, mẹ rất tốt với em. Em chỉ muốn hỏi Bạch Hiểu Nguyệt quay trở lại Vinh Thăng làm việc, sao anh không nói với em.”


Trình Lãng tức khắc tỉnh táo lại, bởi vì bận quá nên anh đã quên chuyện này trong đầu, anh nghĩ sẽ từ từ nói cho Bạch Vân Khê nói, xem ra hiện tại cô đã biết.


“Em biết rồi?”


“Em ở trong công ty sao có thể không biết được. Bạch Hiểu Nguyệt thế nào cũng chỉ mới đi làm, thế mà anh lại sắp xếp cho cô ta vị trí trợ lý.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện