Chương 318
Những người khác vừa nghe thấy liền hiểu được. Phu nhân thị trưởng cùng với Vân phu nhân đồng thời xuất hiện, còn ra mặt thay Bạch Hiểu Nguyệt, tám phần là đã nghe được câu chuyện của bọn họ bàn tán, cho nên mới nói như vậy, rốt cục là Bạch Vân Khê đang muốn làm gì.
Đây rõ ràng là chống lưng của Bạch Hiểu Nguyệt. Cũng may vừa rồi bọn cô cũng chỉ ở ngoài cuộc lắng nghe, không dám làm gì. Với thân phận của hai người nhà họ Tôn với nhà họ Vân, hôm nay lại còn là sinh nhật của Tôn Viện, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho các cô.
“Dì à, chuyện này cũng không thể trách Hiểu Nguyệt được. Là phụ nữ đâu ai mong muốn mình không thể mang thai, thân thể của Bạch Hiểu Nguyệt có chút vấn đề, không thể có con được. Nói ra sợ người giận cho nên mới giấu diếm. Chắc chắn là Bạch Hiểu Nguyệt sẽ có cách chữa trị.”
“Thân thể không tốt? Không thể sinh được?” Đặng Cầm đi tới về phía Bạch Vân Khê, ánh mắt lạnh băng làm cho Bạch Vân Khê run lên. Bạch Vân Khê nhíu mày, không phải là bà ta nên tức giận Bạch Hiểu Nguyệt vì đã lừa dối hay sao? Sao Đặng Cầm lại nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống thế này. Có thể là Đặng Cầm quá bất ngờ, muốn hỏi cô lại một lần nữa đây mà, hỏi rằng đó có phải là sự thật không? Nghĩ đến đó, lá gan Bạch Vân Khê lớn hơn hẳn.
“Bạch Hiểu Nguyệt lén lút trộm sau lưng người uống thuốc Đông y, thuốc ấy hẳn là rất khó uống, thân là chị không nỡ nhìn em gái vất vả như thế.”
“Vậy sao? Thật không nghĩ tới, Bạch tiểu thư lại thương em họ mình đến vậy, ta có nên cảm ơn cô một tiếng hay không đã nói với ta sự thật.”
Trong lòng Bạch Vân Khê nghe đến đó liền vui sướng, phản ứng của Đặng Cầm phải là như thế này mới đúng chứ, Bạch Vân Khê kìm lại sự sung sướng không biểu hiện ra ngoài chỉ là cô duy trì một nụ cười nhàn nhạt. Chút nữa cô chờ xem, Bạch Hiểu Nguyệt sẽ bị mẹ chồng mắng nhiếc thế nào.
Nghĩ đến Bạch Hiểu Nguyệt bị người ta đuổi mắng, tâm tình Bạch Vân Khê trở nên thoải mái hơn. Bạch Hiểu Nguyệt căn bản là không xứng đáng có được hạnh phúc.
Đặng Cầm nắm lấy tay Bạch Hiểu Nguyệt, hơi hơi dùng sức, Bạch Hiểu Nguyệt thoáng nhìn qua liền thấy được ánh mắt linh động của Đặng Cầm, ngay tức khắc Bạch Hiểu Nguyệt hiểu được ý tứ của Đặng Cầm.
Đây là muốn… “Ta muốn