Chương 51 Ân ái
Buổi tiệc kết thúc, Vân Thiên Lâm và Bạch Hiểu Nguyệt về khách sạn nghỉ ngơi. Bạch Hiểu Nguyệt vừa vào trong phòng liền nằm bệch ra giường ca thán: “Vân Thiên Lâm, lần sau em không đi với anh dự tiệc nữa đâu. Cứ tưởng ăn ngon mặc đẹp sẽ thích lắm, tự hành hạ mình thì đúng hơn. Suốt buổi tiệc đi trên đôi giày cao 7 tấc, gót chân đau đến đi không nổi, không được ăn uống quá nhiệt tình, phải giữ ý tứ, cười cũng phải hoa hoa lệ lệ. Chắng có gì vui như anh nói cả.”
Vân Thiên Lâm cởi áo vest ngoài ra dắt trên ghế. Vân Thiên Lâm đi tới cũng nằm ngửa ra trên giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà giống cô nói: “Chán đến như vậy sao, hay là lần sau anh dẫn em đến buổi tiệc khiêu vũ, có thể sẽ dễ chịu hơn.”
VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt bật dậy đấm mấy cái nhẹ vào ngực anh giọng ỉu xìu không còn sức lực: “Anh quá đáng thật đấy, lại còn là khiêu vũ, em làm gì biết bộ môn này, có phải anh muốn em bỏ nhà ra đi mới vừa lòng đúng không?”
Vân Thiên Lâm bắt lấy bàn tay mềm mại của cô hôn lên tay, ánh mắt gian xảo nói: “Sao anh lại nỡ để em bỏ nhà ra đi, anh trêu em thôi mà. Em mà đi rồi, anh ngủ với ai?”
Vân Thiên Lâm nói xong không đợi cô trả lời liền nói tiếp: “Lúc nãy em nói chân đau mà, để anh xem xem.”
Vân Thiên Lâm trèo xuống giường nâng bàn chân trắng nõn của cô lên xoa xoa bóp bóp. Lần đầu tiên bị người khác sờ chân, Bạch Hiểu Nguyệt có cảm giác không quen cô rụt chân lại nói: “Em không đau lắm, chân em bẩn lắm, anh đứng dậy đi.”
Vân Thiên Lâm không quan tâm, giữ chặt chân cô, anh nhìn nhìn đã có một mảng xây xát đỏ suýt chút nữa rướm máu ở đằng sau cổ chân. Anh xót cho cô nói: “Em yên nào, anh không ngại bẩn thì em ngại gì, để anh xoa bóp cho em sẽ đỡ hơn. Còn nữa em yên tâm, anh sẽ không bắt em phải đi dự tiệc nữa đâu.”
Đọc nhanh ở VietWriter
Bạch Hiểu Nguyệt nghe anh nói thế, không từ chối ý tốt của anh nữa. Cô nhìn xuống dưới sàn nhà, anh đang ngồi bệt xuống hẳn tay không nặng không nhẹ xoa bóp chân cô. Người đàn ông này rất dụng tâm với cô, ngay cả thấy cô bị thương vì mang giày cao gót cũng không nỡ bắt ép cô đi. Nhưng mà tham gia vào các sự kiện, buổi tiệc là một trong những điều không thể thiếu khi trở thành phu nhân của nhà họ Vân, cô không thể nói không tham gia thì không tham gia được dù cho anh đã cho phép.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng ngồi xuống dưới sàn nhà, chân vẫn để anh nắn bóp nâng khuôn mặt của anh lên nói, phụng phịu nói: “Ai bảo với anh là em không thích đi dự tiệc, muốn đẹp đương nhiên phải chịu khổ một tí. Anh xem, chiều cao của em chỉ có một mét sáu, còn anh những đến một mét tám mươi mấy, em phải mang giày cao gót để xứng đôi với anh chứ. Còn nữa, những bộ đồ anh mua cho em rất đẹp, không mặc thì cũng uổng phí, cho nên cứ có buổi tiệc nào cần có sự góp mặt của anh, cứ nói, em rất thích.”
Vân Thiên Lâm hiểu những tính toán trong lòng Bạch Hiểu Nguyệt. Cô đang nghĩ thay cho anh, anh rất cảm kích trước tấm lòng anh dành cho cô. Anh nói: “Được rồi, anh biết rồi, em rõ là trẻ con, thay đổi cứ xoành xoạch không biết đường nào mà lần. Trời cũng khuya rồi, em đi thay đồ đi rồi ngủ. Ngủ trễ không tốt cho em.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn điện thoại, cũng khá trễ, cô nói với anh: “Hay anh tắm trước đi, em tắm lâu lắm, đợi em chắc anh ngủ quên mất.”
Vân Thiên lâm nhéo mũi cô cưng chiều: “Em tắm lâu thì lại càng phải tắm trước, anh nỡ để em phải tắm khuya sao?”
Bạch Hiểu Nguyệt vội chạy nhanh vào phòng tắm. Vân Thiên Lâm thấy cô chạy như bắt cướp nói: “Em chạy nhanh thế để làm gì?”
Bạch Hiểu Nguyệt không quay đầu lại nói lớn với anh: “Chạy đua với thời gian để bảo vệ thân thể cho anh, nếu anh bị bệnh cảm chẳng phải là tại em bắt anh tắm khuya hay sao.”
Vân Thiên Lâm cười cười, anh ngồi lên sô pha lấy điện thoại ra xử lý công việc trong lúc đợi chờ cô. Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, anh nhìn đồng hồ, chưa đến ba mươi phút cô đã ra rồi, có tiến bộ.
Bạch Hiểu Nguyệt lau tóc ướt, rồi nói: “Em tắm xong rồi anh đi đi.”
Vân Thiên Lâm ừ một tiếng rồi đi tắm nhanh chóng. Bạch Hiểu Nguyệt sấy tóc xong, nhìn cửa phòng