Chương 54 Cơn thịnh nộ của anh
Bạch Hiểu Nguyệt yên tĩnh, không nhúc nhích để yên cho anh ôm, cô vẫn cảm nhận được nỗi run rẩy đang chiếm cứ lấy anh. Bạch Hiểu Nguyệt nói lại một lần nữa cho anh: “Vân Thiên Lâm, anh hãy tin em. Em không còn tình cảm gì với Trình Lãng nữa hết. Đối với em, yêu anh ta là một sai lầm, là một vết nhơ của cuộc đời em.
VietWriter
Tại sao nhiều năm trôi qua, em vẫn không có cách nào trao thân cho anh ta. Nhưng đến khi gặp anh, em mới biết thế nào là yêu thực sự, để biểu đạt tình cảm mãnh liệt của mình cho anh thấy chính là mình chứng em rất nhiệt tình trong lúc làm tình.
Em chưa bao trải qua cảm giác hạnh phúc đến vậy, và em cũng chưa bao giờ hối hận khi trao thân cho anh. Thiên Lâm, yêu anh là một việc ý nghĩa nhất trong cuộc đời em.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói rất nhiều, Vân Thiên Lâm lắng nghe từng chữ, từ nãy đến giờ anh chỉ có luôn khẳng định lại với cô: “Thật không, có đúng không.” Đột nhiên anh nói, giọng trầm ấm bên tai cô: “Hiểu Nguyệt, anh xin lỗi. Lần sau anh sẽ kiềm chế cơn nóng giận của mình, anh sẽ không giống như vừa rồi. Làm em phải một phen hoảng sợ rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt buông anh ra, nâng cằm anh lên, nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, giọng ca tha thiết: “Lần sau, nếu có tức giận, anh hãy mắng em đừng tự làm bản thân mình bị tổn thương, anh đau một lần thì em đau cả vạn lần.”
Vân Thiên Lâm cũng nhìn cô, anh tiến sát lại gần hôn ghì lên đôi môi của cô. Bạch Hiểu Nguyệt đáp lại anh, đầu di chuyển theo nụ hôn của anh. Dần dà, Vân Thiên Lâm không còn đơn giản là hôn nữa, ánh mắt của anh nhuốm sắc dục, anh muốn cô hơn bao giờ hết. Bàn tay bắt đầu táy máy tên thân thể cô, luồn từ trên xuống dưới nặng nhẹ. Bạch Hiểu Nguyệt kiềm chế phát ra tiếng.
Đọc nhanh ở VietWriter
Vân Thiên Lâm bế cô lên giường, động tác của anh rất dứt khoát. Vân Thiên Lâm ngón tay trực tiếp đâm thẳng vào giữa hai chân cô, xoay tròn, ngoáy chậm rãi vào bên trong. Bạch Hiểu Nguyệt ưỡn người lên, hông không tự chủ được di chuyển theo tay anh. Nước chảy ra rất nhiều.
Khi Bạch Hiểu Nguyệt đã đến giới hạn, cô sắp sửa chuẩn bị ra thì Vân Thiên Lâm rút ngón tay ra. Bạch Hiểu Nguyệt hụt hẫng nhìn anh. Vân Thiên Lâm giơ hai ngón tay lên cho Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chất lỏng đặc sệt, ánh mắt anh ma mị đưa đến trước môi mình liếm chất lỏng ấy. Bạch Hiểu Nguyệt xấu hổ, ôm lấy anh nói: “Thiên Lâm, bẩn lắm, đừng liếm.”
Vân Thiên Lâm lại đè Bạch Hiểu Nguyệt xuống giường, anh tà mị cười: “Bạch Hiểu Nguyệt, em có muốn thử cảm giác nhẹ nhàng hơn ở phía dưới không?”
Bạch Hiểu Nguyệt còn đang phân vân không biết Vân Thiên Lâm đang nói tới cái gì thì Vân Thiên Lâm trườn xuống dưới tách hai chân cô ra rộng hơn, hai ngón tay anh nhẹ nhàng sờ hai bên mép, Bạch Hiểu Nguyệt rùng mình. Sau đó, anh nhìn chăm chú thân dưới của cô khiến cô muốn khép chân lại nhưng anh giữ chặt không cho cô như ý muốn.
Vân Thiên Lâm cúi đầu xuống, đưa lưỡi liếm vào bên trong. Chiếc lưỡi mềm mại của anh cứ càn quét, đưa đẩy, rồi mút lấy mút để thân dưới cô. Bạch Hiểu Nguyệt như đang lạc vào thế giới thần tiên, cô rên rỉ, một bàn tay cố gắng đẩy đầu anh ra nhưng thế nào lại trở thành ôm đầu anh dán sát vào giữa hai chân cô.
Nước chảy ra rất nhiều, Vân Thiên Lâm như người đói khát trên sa mạc, cứ hút lấy cô, chiếc lưỡi của anh liếm thân dưới phát ra những tiếng xấu hổ. Ngón tay anh chà sát phía bên ngoài càng làm cho Bạch Hiểu Nguyệt điên đảo, hồn xiêu phách lạc. Cô khóc lóc cầu xin: “Thiên Lâm, em muốn, hãy để của anh vào bên trong em.”
Vân Thiên Lâm chỉ đợi câu này của cô, anh không chần chừ, rút chiếc lưỡi của mình ra, thay vào đó là cự vật to lớn của anh đút và nơi chật hẹp của cô. Vân Thiên Lâm có chút đổ mồ hôi, anh nói: “Hiểu Nguyệt, thả lỏng người ra, của em rất chặt anh không thể vào hết được. Anh muốn luật động, em muốn bức điên anh rồi.”
Bạch Hiểu Nguyệt bình tĩnh lại, thả lỏng cơ thể, nơi đó rộng ra hơn một chút, anh thúc một cái đã lấp đầy bên trong cô. Bạch Hiểu Nguyệt sung sướng rên nhỏ lên một tiếng. Tiếng kêu của cô làm anh càng hưng phấn anh, anh bắt đầu thúc mạnh vào bên trong, ra ra