Chương 6: Đồng ý thỏa hiệp
Bữa sáng đã được chuẩn bị , mẹ Ngô gọi Bạch Hiểu Nguyệt xuống lầu dùng bữa. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi vào bàn rồi nhìn xung quanh khắp căn phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu. Cô cũng không dám hỏi , mẹ Ngô thấy cô có vẻ lo lắng lên tiếng: “Cậu chủ đi tắm rồi , chút nữa xuống ngay , con ăn trước đi.”
Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu , cô cầm cốc sữa đặt lên miệng uống thì người đàn ông ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Không hiểu sao khi nhìn anh ta cô có chút sợ sệt , liền bị sặc sữa. Cô ho khan mấy tiếng , mẹ Ngô vuốt vuốt lưng cô cho bớt ho , cô cũng giả vờ cầm ly nước lên nhấp môi tránh ánh mắt bức người , lạnh lùng của anh ta. Khi sáng trông anh ta cũng thân thiện lắm nhưng sao bây giờ nhìn cô giống như ăn tươi nuốt thịt.
Đột nhiên anh ta mở miệng lên tiếng: “ Cô tên gì?”
Bạch Hiểu Nguyệt đưa mắt lên nhìn anh ta , phải rồi hôm qua làm loạn như thế lại còn ngất xỉu trong xe người ta , gây ra bao rắc rối phiền toái. Cô phải hỏi tên anh ta để sau này còn báo đáp. Bạch Hiểu Nguyệt giọng nói chậm rãi có chút sợ sệt lắp bắp nói: “Tôi tên… Bạch Hiểu Nguyệt. Cảm ơn anh tối hôm qua đã giúp đỡ Còn anh , anh tên gì?”
Anh ta cho miếng trứng vào miệng nhai rồi nuốt sau đó mới ngước mặt nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Vân Thiên Lâm.”
Thế là cuộc nói chuyện lại bị gián đoạn , Bạch Hiểu Nguyệt cũng không biết có nên tiếp tục tìm môt chủ đề nào đó để nói cho thời gian dùng bữa sáng chóng qua không. Ngồi với anh ta một phút cô cứ ngỡ một giờ trôi qua , trong lòng vừa hồi hộp , tim đập mạnh lại có chút run rẩy tạo nên bầu không khí kỳ quái đến nỗi mẹ Ngô cũng cười gượng gạo.
Đột nhiên Vân Thiên Lâm mở miệng: “Cô không cần phải diễn mấy mánh khóe trước mặt tôi nữa đâu. Tôi sẽ không động lòng với cô nên đừng hao tâm tốn sức trên người tôi nữa. Muốn bao nhiều tiền cứ nói , tôi sẽ viết chi phiếu.”
Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày , anh ta nói cái gì? Mấy khóe , động lòng , chi phiếu. Có phải anh ta hiểu lầm hay nhầm lẫn cô với ai khác không? Cô hỏi Vân Thiên Lâm lại vẻ mặt tội nghiệp: “Anh nói có chút tôi không hiểu. Nếu anh có thành kiến gì với tôi cứ nói. Dù sao tôi cũng là người gây rắc rối cho anh và anh cũng là ân nhân của tôi. Tôi sẽ cố gắng lắng nghe những lời giảng dạy của anh một cách chân thành.
Bạch Hiểu Nguyệt nói tới đây có chút lấy lòng , còn cười cười với anh. Nhưng trong lòng không ngừng gào thét “Bộ anh tưởng anh là người cứu mạng tôi thì muốn nói thế nào thì nói sao? Nếu không phải tôi đang ở nhà anh thì nãy giờ đã không lấy lòng anh như vậy rồi.”
Vân Thiên Lâm dừng ăn , đặt nĩa xuống , lấy khăn ăn lau miệng một chút rồi nhìn trực diện Bạch Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét: “Hết lạt mềm buộc chặt rồi lại đến giả vờ ngây ngốc. Các cô gái bọn cô đúng là lắm mưu nhiều chiêu. Lần đầu tiên , theo dõi tôi đến nhà vệ sinh nam; lần thứ hai là dàn một cảnh thật hoành tráng vai cô gái bị bắt nạt đáng thương tội nghiệp , sau đó giả vờ ngất xỉu hòng từ từ từng bước tiến vào lòng tôi. Và hiện tại là giả vờ ngây ngốc không biết chuyện gì xảy ra. Cô nghĩ tôi là người ngu ngốc đến độ không biết những chuyện liên tiếp xảy ra này không phải là một sự sắp đặt.”
Bạch Hiểu Nguyệt trố mắt nhìn anh ta không ngừng thán phục , tự luyến đến mức suy diễn một câu chuyện bình thường thành một câu chuyện đeo bám luôn rồi. Cô chỉ tưởng anh ta mắc bệnh ít nói , lạnh lùng hóa ra lại thêm một căn bệnh tự luyến. Cô chồm người lên sờ trán anh ta xem có bình thường hay không , bị anh ta hất tay ra. Cô bỉu môi khinh thường rồi sờ trán mình xem , vẫn là nhiệt độ giống nhau bất đắc dĩ hỏi Vân Thiên Lâm: “Anh có bệnh tự suy diễn à. Anh không được ỷ là người cứu mạng tôi thì muốn nói gì thì nói đâu. Tôi cũng biết giận đấy.”
Vân Thiên Lâm vẫn không thay đổi sắc mặt , ánh mắt muốn bức người: “Trò chơi của cô dừng tại đây đi. Tôi không muốn là người để cô thử nghiệm đâu. Nói đi , tôi sẽ viết chi phiếu cho cô , bao nhiêu.”
Bạch Hiểu Nguyệt bây giờ giận thật sự , anh ta cứ cố gán ghép cô là người tham tiền , quyến rũ anh ta , cố tình tiếp cận anh ta , cô lớn tiếng: “Anh thôi đi , anh nghĩ đây là nhà anh thì tôi không dám làm gì anh? Sao anh có thể xúc phạm người khác như vậy được. Tôi cũng là cô gái có lòng tự trọng mà. Qua đêm ở nhà anh tôi đủ mất mặt lắm rồi. Anh còn nói tôi là không có liêm sỉ , anh quá đáng thật đấy.”
Bạch Hiểu Nguyệt bị Vân Thiên Lâm hàm oan , hốc mắt tự dưng đỏ lên không nén được vài giọt nước mắt chảy ra , cô lấy tay quệt lung tung. Vân Thiên Lâm bắt gặp có chút hối lỗi , có phải vừa rồi anh nói hơi quá , nhưng không được , anh không được để cô ta giả mù mưa sa làm cho cảm động. Những thể loại con gái này anh đã biết quá rõ rồi còn gì. Anh e hèm lấy giọng nói: “Để chứng minh cô không phải là loại người như tôi nghĩ thì sau bữa ăn sáng này không được bám theo tôi nữa. Tự động trở về nơi ở của mình.”
Bạch Hiểu Nguyệt giọng chắc chắn có chút khinh miệt: “Anh nghĩ tôi ngồi nãy giờ với anh là đeo bám anh. Có cho tôi cũng không thèm , ngồi ăn với anh chán chết đi được , thà ngồi ăn với cái đầu gối còn ngon hơn. Nếu không phải mẹ Ngô mời tôi ăn , tôi đã về nãy giờ rồi. Thật may anh mở miệng trước. Cáo từ.”
Bạch Hiểu Nguyệt đứng dậy định đi về thì mẹ Ngô vội vàng hòa giải: “Được rồi đừng giận nữa. Con ngồi xuống ăn đi , Thiên Lâm không có ý gì đâu. Ăn xong rồi hãy về. Đừng lãng phí thức ăn”
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn phần thức ăn của mình đúng là có chút tiếc , thức ăn ngon như vậy lại bị tên này làm cho hỏng hết. Cô nhìn mẹ Ngô rồi lại nhìn thức ăn , sau đó hướng về phía ai đó giọng điều lảng tránh: “E hèm , nể tình mẹ Ngô giữ tôi lại , cho nên sau khi ăn xong bữa sáng tôi sẽ về. Không phiền