Chương 73 Minh oan
“Vân thiếu, chuyện này anh phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng. Dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê của tôi, là nữ chủ nhân của Trình gia, không thể để bị người ta khi dễ như vậy được.” Trình Lãng đứng ra phía trước nói.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua Trình Lãng, cô không nói im lặng. Nếu như anh ta đã nhận định là cô cố ý đẩy ngã Bạch Vân Khê, cố ý làm tổn hại đến đứa bé trong bụng, cô cũng không muốn giải thích gì nữa. Chỉ cần Vân Thiên Lâm tin cô là đủ.
VietWriter
“Cái gì là thỏa đáng”. Vân Thiên Lâm một chút cũng không thương tiếc Bạch Vân Khê, chuyện gì cũng chưa xảy ra anh không quan tâm đến lời người khác nói. Vân Thiên Lâm cúi xuống nói khẽ hỏi han ân cần với Bạch Hiểu Nguyệt, anh không để ý đến ánh mắt của người khác, nhìn thấy trên trán tóc mái của cô có chút rối loạn, anh liền duỗi tay ra giúp cô chỉnh lại.
Từ đáy mắt lộ ra vẻ quan tâm, ôn nhu, làm cho mọi người một phen kinh ngạc, đây đúng thật là Diêm vương mặt lạnh trong truyền thuyết sao?
Người phụ nữ Bạch Hiểu Nguyệt này rốt cục có bản lĩnh gì, mà có thể làm cho vị đại nhân Diêm vương mặt lạnh biến thành người đàn ông ần cần yêu thương.
Trình Lãng nói: “Bạch Hiểu Nguyệt rõ ràng đẩy Bạch Vân Khê, tất cả mọi người ở đây đều có thể thấy được. Vả lại cô ta biết rõ Bạch Vân Khê mang thai, đây không phải là cố ý thì là gì? Nếu như Bạch Hiểu Nguyệt oán hận tôi, thì cứ đến tìm tôi đừng có xuống tay với một đứa trẻ vẫn còn chưa hình thành. Tôi thật không nghĩ tới, Bạch Hiểu Nguyệt lại là một người phụ nữ ác độc như vậy.”
Không hề có chứng cứ là Bạch Hiểu Nguyệt cố ý đẩy Bạch Vân Khê, lại còn nói cô ác độc. Bạch Hiểu Nguyệt tức giận đến không nói thành lời. Cô phải chứng minh mình vô tội với tội danh này, quả thật xuống tay với một đứa trẻ, cô không dám nhận tội này.
“Trạch thiếu đang nói Nguyệt Nguyệt nhà tôi ác độc, phải không? Vân Thiên Lâm nheo nheo hai mắt lại, nguy hiểm toát ra, ánh mắt anh dừng lại trên người Bạch Vân Khê.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tốt lắm, vu oan giá họa cho vợ của anh. Nếu như đã như vậy thì… Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, nắm tay Bạch Hiểu Nguyệt đi đến trước mặt Bạch Vân Khê.
Vân Thiên Lâm chỉ mới nhìn Bạch Vân Khê mà cô ta đã nhũn cả người ra. Bạch Vân Khê nhìn Vân Thiên Lâm dẫn Bạch Hiểu Nguyệt tới trước mặt cô, trong lòng cô không khỏi sợ hãi, theo bản năng trốn tránh phía sau Trình Lãng giả vờ ủy khuất nói: “Hiểu Nguyệt, tôi cầu xin cô, đừng làm tổn hại đến đứa bé trong bụng tôi. Chỉ cần Trình Lãng nguyện ý, tôi nguyện đem vị trí hôn thê này nhường lại cho cô. Tôi thực sự rất yêu Trình Lãng nhưng vì đứa con, xin hãy tha cho nó.”
Vân Thiên Lâm nhìn người phụ nữ trước mặt diễn trò, vẻ mặt anh vô cảm, không có một chút thương xót. Bạch Hiểu Nguyệt nhíu mày, ở đây nhiều người như vậy, cô ta cứ như vậy mà nói dối một cách trắng trợn, bộ dạng oan uổng.
Vân Thiên Lâm nói: “Bạch tiểu thư, nhiều người ở đây như vậy, không lẽ cô còn sợ ta sẽ làm gì sao?”
Bạch Vân Khê nhìn nhìn, đúng vậy ở đây có rất nhiều người. Vân Thiên Lâm cũng là người biết thức thời, anh ta cũng sẽ không làm càn trước mặt nhiều người.
Đột nhiên Bạch Vân Khê không còn sợ hãi nữa, từ ở phía sau Trình Lãng, Bạch Vân Khê ngẩng đầu ưỡn ngực đứng sang một bên ngang hàng với Trình Lãng, bộ dạng khí thế tố cáo Bạch Hiểu Nguyệt.
Vân Thiên Lâm lui lại nửa bước, duỗi tay vòng qua ôm lấy eo Bạch Hiểu Nguyệt, cúi đầu xuống bên tai Bạch Hiểu Nguyệt thấp giọng nói vài câu.
Bạch Hiểu Nguyệt thất thần nhìn Vân Thiên Lâm, cho rằng chính mình có phải nghe lầm không.
Vân Thiên Lâm cúi đầu, ấm