| Sáng Hôm Sau|
trên chiếc ghế đá lạnh lẽo ở công viên,biết bao nhiêu người đã đứng xung quanh cô, người thì hoảng hốt gọi điện thoại người thì túm tụm lại bàn tán xôn xao ,tại sao vào buổi sớm mai này lại có một cô gái nằm ở đây, người bất động mắt nhắm nghiền ai cũng đều lo lắng.
- ôi trời ơi,sao lại có một cô gái nằm ở đây
- tội nghiệp quá, không biết có bị sao không nữa!
- trời như này mà nằm ở đây từ đêm qua tới giờ bao nhiêu sương xuống không chết lạnh cũng chết vì cảm!
Nói rồi có người sẵn sàng cởi bỏ chiếc áo khoác của mình xuống và đắp lên người cô.
Bất giác cô tỉnh dậy,nhẹ nhàng đưa thân mình ngồi lên,đưa cánh tay uể oải mệt mỏi dụi mắt rồi mở ra trước sự mong ngóng của bao người.
- m...!mọi người là ai,sao ....!sao lại đứng quanh lấy tôi??
Thấy vậy cô co lại gặn hỏi.
mọi người sợ cô hoảng nên khép nép lùi về phía sau.
Nhìn là biết cô đang hoảng sợ nên một bà lão tiến đến ngôi cạnh cô mà an ủi:
- cháu gái,sáng nay mọi người đi thể dục đi đường qua lại thấy cháu nằm đây, tưởng cháu bị sao nên vào xem.
may quá cháu không sao!
Thấy cô có khả năng kháng cự, mọi người xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm.
- cô gái không sao là tốt rồi!
- may quá,không phải gọi cấp cứu rồi!
- tuyệt vời quá,tôi đang lo là bị sao đây này.
Nói ba lời động viên rồi mọi người cũng rời đi.
bỗng nước mắt tự ứa ra rơi xuống bàn tay mảnh mai của cô.
rất lâu rồi cô mới được mọi người hỏi han,quan tâm tới cái sự sống rẻ mạc này của cô,hoá ra trên đời này vẫn có người quan tâm tới cô,vẫn có người nhìn thấy sự hiện diện của cô.
- cháu,có chuyện gì buồn sao?
Một giọng nói ôn nhu,ân cần ngay bên cạnh cô cất lên,hoá ra là giọng nói của bà lão kia ,bà chưa rời đi theo cùng mọi người mà vẫn ngồi đó an ủi cô.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, cô cảm nhận được sự an ủi cái nhìn ấm áp.Bà như bà tiên giáng trần vậy,ân cần,ôn nhu,từ bi và hạnh phúc.mặt bà toả sáng lên vẻ dịu dàng ,sự che chở và hiền từ .
Cô khóc thút thít mà vội ôm lấy bà.
- cho cháu xin phép được ôm bà ,bà giống bà ngoại đã mất của cháu quá!!!
Nghe vậy,bà cũng để yên cho cô ôm và cũng đưa tay lên vỗ về.
- Mọi chuyện sẽ được rẽ sang hướng mới,cháu không phải người bất hạnh, cháu còn rất trẻ, chỉ không lâu nữa đâu cuộc đời cháu sẽ lên cao như diều gặp gió,có một cuộc sống như tiên!
Bà vừa an ủi vừa nói những câu động viên giành cho cô.
Nghe vậy cô từ từ bỏ ra và nghẹn ngào nói.
- Cháu cũng rất cố gắng nhưng cháu mất hết rồi bà ạ,mẹ cháu mất sớm,bố cháu sớm đã bị dì kế lấy mấy, không ai quan tâm cháu cả,cháu phải sống trong sự ghẻ lạnh,tàn ác của cái nơi từng là hơi ấm tình thương......
Không biết cô gái trước mặt này đã chịu bao nhiêu đắng cay cuộc đời, đã chịu bao nhiêu điều tồi tệ ,để rồi khi còn quá trẻ,mới trong độ tuổi 23-25,độ tuổi rực rỡ vàng son như vậy lại có những suy nghĩ héo úa tàn tạ
- sẽ không sao đâu cháu gái , những người bỏ rơi cháu,hành hạn cháu,sau này sẽ chịu cảnh như cháu thậm chí còn tồi tệ hơn cháu như lúc này.
Thần linh có mắt,ngài sẽ không để ai phải chịu khổ cả,cháu sẽ sớm được thần linh soi rọi đến mà sưởi ấm đường cho cháu bước đi.
Nghe vậy cô cười khổ và lắc đầu nói:
- Thần linh? không đâu bà ạ, ngài ấy