Tôi ...!tôi xin lỗi.
Cô như nhận ra được việc làm của mình vội rụt tay lại và luôn miệng nói xin lỗi anh.
Anh lườm nhẹ nhìn cô rồi đẩy bát đó sang một bên để đổi lấy một cái bát mới.Tương tự như ban đầu,anh lấy ra lọ cồn xịt vào mà lau qua cả ngoài lẫn trong bát,rồi mới an tâm dùng bát đó để ăn.
Cô nhìn nhưng hành động đấy mà cười ngượng, không biết nên nói gì hơn ngoài việc nhìn anh cư sử.không cần phải sạch sẽ đến cái mức đó đâu.
Sau khi ăn xong,cô ưỡn người vươn vai trên ghế ,và xoa xoa bụng của mình đang no căng như đang kết thúc một bữa tiệc ăn thịnh soạn vậy.Đúng là từ rất lâu rồi,cô mới được ăn lại những đồ ăn ngon như vậy, thật hạnh phúc biết bao.
-Ăn kiểu này,mập chết cô đi!
Thấy hành động của cô,anh ngồi ung dung tay đưa đưa ly rượu nhâm nhi ly rượu vang nói để trêu trọc cô.
Nghe thấy vậy cô phồng má phụng phịu.
- Mập gì mà mập chứ tôi còn dáng ngon lắm!
- Tích tiểu thành đại đó!
Được đà mà trêu,anh cứ trêu cô khiến cô bực tức lên,chả nói chả dằng mà khẩy khẩy đũa ăn .
Sau khi ăn xong,hai người đứng dậy mà chỉnh chu lại quần áo tiến ra ngoài.
Bỗng dưng anh đứng khựng lại trước quầy lễ tân,cô ngạc nhiên mà cũng đứng lại ngầm ngầm hỏi anh:
- Lâm....Lâm tổng sao vậy?
- Trả tiền!
- Ha.....hả?
- Thì cô trả tiền đi,định ăn quỵt người ta à?
Hoá ra là chưa trả tiền, cô cũng quên mất đi,như này anh sẽ không nghĩ là cô ăn quỵt hay đào mỏ đấy chứ.
Cô nở nụ cười bất đắc dĩ đi lại quầy mà nói:
- Cho tôi tính tiền với!
- Vâng, phòng Ngụy tiểu thư với Lâm tổng phải không ạ?
- Vâng!
- 38 triệu
- Sời,con số cỏn con............!HẢ BAO NHIÊU CƠ?
- Dạ........!3...38 triệu ạ!
- CÔ BỊ ĐIÊN À?
Nghe thấy số tiền mà chân của cô bủn rủn không thể đứng vững nổi, cô đập tay xuống bàn của quầy lễ tân khiến nhân viên đứng ở đó và hầu hết mọi người xung quanh đều giật mình mà nhìn về phía cô tai cô không điếc mà rất thính,cơ mà có phải cô nghe nhầm không cái gì mà một bữa ăn trưa tôi mà có giá cắt cổ đến tận 38 triệu,có phải ăn như thuồng luồng đâu,có phải là người khổng lồ ăn đầu mà hết nhiều vậy?Nhận ra bao nhiêu con mắt đang đổ dồn vào nhìn về phía cô,cô cúi cúi người cười nhẹ rồi hỏi lại nhân viên cho chắc.
- Cô xem lại xem có nhầm ở đâu không?Chứ sao....sao lại hết nhiều thế được?
- Vâng, nước lẩu tứ xuyên,Lâm tổng gọi đủ cả 9 loại thảo mộc, đồ nhúng gồm thịt bò Kobe, cải thảo đen,bạch tuộc Tâng Tạng, tôm hùm xanh, ngoài ra còn trứng cá tầm, sườn chua ngọt và vịt nướng!
- Sườn chua ngọt và vịt nướng rẻ nhất đúng không...?
- V....Vâng!
Anh bị điên rồi đấy à,đống này đều là sơn hào hải vị,cả đời cô còn chưa từng dám nghĩ đến mình có thể ăn nó,vậy mà giờ đây cô không cần nghĩ mà vẫn được ăn nhưng tại sao,lại vào hoàn cảnh đặc biệt như thế này.
Đúng là cô không thể nào, không thể nào tin tưởng được anh, vốn muốn oai rằng là cô bao vậy mà anh lại hành cô ra như vậy.Những 38 triệu cơ mà,cô đào đâu ra tiền?
Không biết nên làm gì,cô quay đầu lại nhìn anh,anh khẽ nhếch mắt nhìn cô dường như đang trêu tức cô.Haiz, thật sự muốn đấm cho anh ta một nhát để hạ hoả.Bỗng trong đầu cô chợt nở ra cái suy nghĩ ấu trĩ,khiến cô phải băn khoăn mãi mới có thể dám