Đúng chuẩn là “Bụng hổ giấu ngọc, bảo toàn hoàng tử.”, nhưng nó chỉ đúng với tiền đề Lâm Phương Châu biết rõ thân phận của Tiểu Nguyên Bảo.
Biết rõ đối phương là hoàng tử còn tìm cách truyền ra tin tức “Người này đã chết”, đây có phải là bảo vệ hắn đâu? Đây rõ ràng là giấu giếm mà! Người ta là hoàng tử, là huyết mạch thiên gia, còn là nhi tử duy nhất của hoàng hậu! Một thảo dân nho nhỏ như ngươi, còn dám giấu hoàng tử đi, có ý gì?!
Hoặc Lâm Phương Châu cũng có thể nói bản thân không biết thân phận của đứa bé, nàng chỉ biết đứa bé này bị đuổi giết thôi, nhưng nếu nói như vậy, nàng lại không có chứng cứ.
—— Có thể lấy cái chết của Vệ Quải Tử ra làm chứng, nhưng không ai có thể chứng minh Vệ Quải Tử chết là do hắn tự sát hay bị sát hại, và bây giờ cũng đã qua nhiều năm thế rồi, không thể lật án tra lại nữa.
Hơn nữa nói như vậy không khác gì đang ám chỉ cho hoàng đế biết, hai đứa con kia của ông ta đang làm trò quỷ cả.
—— người ta là phụ tử ruột thịt, ngươi lại làm trò mách lẻo với cha của bọn hắn à? Có muốn sống nữa không!
Cũng có thể nói là lúc ấy đầu óc ngươi có bệnh, tưởng là đứa bé này bị đuổi giết, nhưng như thế càng lòi ra một vẫn đề nghiêm trọng hơn: Biết rõ đứa nhỏ này bị đuổi giết, vì sao không báo quan? Cái gì? Cảm thấy quan phủ là người đuổi giết nó á? Ngươi dựa vào cái gì nói quan phủ là người đuổi giết nó? Quan phủ sao có thể làm hại hoàng tử tôn quý được? Thôi coi như ngươi đầu óc có vấn đề nên nghĩ quan phủ là người đuổi giết, vậy sao cứu được người rồi không giao cho quan phủ? Người bị quan phủ truy bắt, có thể là người tốt sao?
Giải thích thế nào cũng không rõ ràng……
Hơn nữa, chỉ cần chuyện “Bụng hổ giấu ngọc” còn tồn tại, thì cho dù Lâm Phương Châu có nói mình không biết thân phận Tiểu Nguyên Bảo đi chăng nữa, cũng không ai chịu tin tưởng.
Nàng muốn nói cho quan gia, thật ra nàng chỉ xem cái viên ngọc lấp lánh này là một con rắn nhỏ thôi —— đây là nói thật, nhưng con mẹ nó chẳng ai tin cả.
Cho nên, nàng không được nói mình biết thân phận của Tiểu Nguyên Bảo, càng không được nói hắn bị đuổi giết.
“Giấu ngọc” đã không thể giải thích được rồi, thì “Bảo toàn” càng phải cẩn thận hơn.
Tiểu Nguyên Bảo thông minh như vậy, không thể nào để bị lộ chuyện trước mặt Tề Vương, lời giải thích duy nhất là —— Tề Vương đang lừa nàng.
Một khi nàng thừa nhận, hoặc là nàng xong đời, hoặc là Tiểu Nguyên Bảo xong đời, hoặc là cả hai người cùng toang.
Vào lúc này, không chỉ có Tề Vương, ngay cả quan gia với Triệu Vương cũng đồng loạt nhìn về phía Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu mê mang mà nhìn Tề Vương, hỏi: “Bụng hổ giấu ngọc là có ý gì? A, ta hiều rồi ——” nàng bừng tỉnh gật đầu một cái, làm cho mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm nàng, sợ bỏ qua bất cứ biểu cảm gì của nàng.
Sau đó nàng nói, “Ngày ấy ta có đi theo xem mổ con hổ, trong bụng con hổ ấy thực sự có một miếng ngọc rất đẹp, nhìn là biết giá trị không nhỏ.
Vốn bọn ta muốn cầm đi báo quan, nhưng mà đi nửa đường lại bị cướp mất, người nọ rất hung hãn, còn uy hiếp bọn ta không được nói cho ai…… chuyện này cùng Tiểu Nguyên…… Cùng Tam điện hạ có liên quan gì sao? Lời vương gia nói làm cho ta có chút khó hiểu.
Tam điện hạ là hoàng tử đấy, còn cần một thảo dân nho nhỏ như ta đi bảo vệ cái gì? Chẳng lẽ còn có người dám làm hại ngài ấy ư?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Triệu Vương và Tề Vương lập tức hơi tái đi.
Tề Vương bị Lâm Phương Châu phản pháo, lập tức nói, “Tam đệ ta là huyết mạch thiên tử, đương nhiên không ai dám làm hại hắn.
Chỉ là bổn vương không nghĩ ra, tên thảo dân thấp kém như ngươi nhặt được một đứa trẻ lạ, sao lại không đi báo quan?”
“Ta cũng không biết ngài ấy là hoàng tử…… nếu biết, ta nhất định đã sớm báo quan……”
“Chẳng lẽ ngươi không thấy cái gì trên người đệ ấy sao, tỷ như ngọc bội linh tinh?”
Lâm Phương Châu tiếp tục mê mang, “Không có, cái gì cũng không có.” Nàng đột nhiên nhớ đến chuyện Tiểu Nguyên Bảo nói hắn mới khôi phục ký ức không lâu, liền biết Tiểu Nguyên Bảo cũng sẽ nói với quan gia như vậy, vì thế nàng lập tức bổ sung thêm, “Lúc hắn ngây ngốc tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ, ta hỏi mãi cũng vô dụng.”
“Nói như thế, Lâm công tử cho rằng, nếu là hoàng tử ngươi sẽ lập tức báo quan, mà nếu nhặt phải một dân thường khác thì sẽ không báo quan ư?” Nói tới đây, sắc mặt đã có chút nghiêm khắc.
Lâm Phương Châu phát hiện, mình vừa thoát khỏi một cái hố, dường như lại rơi vào một cái hố khác……
Nhặt được một người sống không thèm báo quan thì thôi.
Chẳng những không báo quan, còn cùng hắn diễn một tuồng kịch, làm mọi người cho rằng hai ngươi là họ hàng xa nữa chứ.
Mà chuyện này, người trong huyện ai ai cũng biết, Lâm Phương Châu nghĩ chắc phía quan phủ cũng đã nghe qua rồi, cứ cho là bây giờ vẫn chưa nghe tới, thì sau cũng sẽ biết thôi.
Vậy nên, nàng cũng phải biện một cái lý do, vì sao không biết thân phận của Tiểu Nguyên Bảo nhưng lại giúp hắn giả mạo thân phận rồi nuôi dưỡng hắn.
Việc nàng mạo hiểm đắc tội quan phủ, để thu lưu một người xa lạ không quen biết, điều này rất không phù hợp lẽ thường.
Nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện Tiểu Nguyên Bảo để lại cho mình một tờ giấy.
Vương trạng nguyên cưới vợ, Vương trạng nguyên cưới vợ……
Cưới vợ không phải trọng điểm, trọng điểm là thân thế Vương trạng nguyên.
Vương trạng nguyên là bởi vì bệnh tật ốm yếu bị người nhà ném đi, từ lúc đó ông ấy đã bị mất trí nhớ.
Người nhặt được Vương trạng nguyên cũng nghèo khổ, nhưng lại tuyệt hậu, đột nhiên nhặt được một tiểu hài tử, cứ như nhặt được chí bảo, dốc lòng nuôi lớn, nhờ vậy sau này Vương trạng nguyên mới có thể đề danh trên kim bảng.
Đây là ám hiệu Tiểu Nguyên Bảo đưa cho nàng.
Bởi vì lúc Tiểu Nguyên Bảo trở về chắc hẳn sẽ nói chuyện với các quan gia, cho nên Lâm Phương Châu phải có lời khai giống với Tiểu Nguyên Bảo.
Vì thế Lâm Phương Châu đáp: “Ta chỉ xem hắn như đứa trẻ bị vứt bỏ thôi!”
Tề Vương cười lạnh, “Sao có thể, ai dám vứt bỏ hắn?”
“Ta không biết hắn là ai, nên…… lúc ở trong núi chơi nhặt được một tiểu hài tử, xung quanh là hoang sơn dã lĩnh, không người không xe ngựa, chỉ có một tiểu hài tử, vừa gầy vừa nhỏ, nhìn như bị mắc bệnh.
Đứa trẻ đáng thương như vậy, không phải do người khác vứt đi, chẳng lẽ rớt từ trên trời xuống sao…Lúc ấy ta nghĩ, nếu mình không cứu hắn, nhất định sẽ bị sói dữ ăn mất, cho nên……mới nhặt về nhà, hắn hôn mê mấy ngày mới tỉnh lận.”
Tề Vương từng bước ép sát: “Trên người hắn mặc khôi giáp, ngươi không tò mò sao?”
Lâm Phương Châu nghĩ thầm, nếu ngọc bị con hổ ăn mất, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho Tiểu Nguyên Bảo – ngươi đeo miếng ngọc ấy.
Nhất định là ngọc đã bị người khác trộm đi rồi, nên con hổ mới ăn luôn tên trộm ấy, như thế mới hợp tình hợp lý.
Nếu đã trộm ngọc, một thân khôi giáp giá trị bất phàm kia, khẳng định cũng sẽ bị trộm……
Cứ như vậy, mới có thể hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi của nàng—— lúc nàng nhặt được đứa bé, trên người không mặc áo giáp, không có ngọc, cái gì cũng không có, cho nên nàng mới không biết thân phận, cũng không vội vàng đi báo quan.
Lâm Phương Châu càng thêm mê mang mà nhìn Tề Vương, “Hắn không có mặc áo giáp, vì sao vương gia cứ nói không thành có? Tiểu nhân ngu dốt, rốt cuộc là ngài có ý gì, có thể nói cho ta hiểu một chút không?”
“Là do ta nhớ lầm,” Tề Vương nói, “Cho nên, vì sao không báo quan?”
“Báo quan cũng vô dụng thôi, nếu ngài vứt thứ gì