Vốn dĩ Thập Thất ở trên sân đang chạy trốn kịch liệt lại nghe thấy bên ngoài ồn ào ầm ĩ, hắn vừa quay mặt nhìn đã nhìn thấy mọi người đánh nhau rồi.
Hắn hơi lo lắng cho Lâm Phương Châu, tìm kiếm bên trong đám người nhưng lại không tìm thấy.
Thập Thất cũng không dám tiếp tục đá cầu nữa, chạy ra bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Nhị Lang đang cùng người ta cấu xé, hỏi: “Công tử nhà ta đâu?”
Khóe miệng Thẩm Nhị Lang xanh xanh tím tím, nhìn trái ngó phải, nói, “Lâm đệ? Lâm đệ?…… Đi nơi nào……” Hắn nhìn về phía Thập Thất, đáp, “Chúng ta cùng đám người Thái heo kia nổi lên tranh cãi rồi đánh nhau, lúc đấy loạn quá ta cũng không nhìn thấy hắn.
“Thái heo……ạch, Thái công tử đâu?”
Thẩm Nhị Lang lại nhìn một chút, kỳ quái nói, “Sao tên Thái heo kia cũng không thấy?”
Thập Thất lại nhìn trong đám người đánh nhau tìm một phen, tìm mãi cũng không tìm được Lâm Phương Châu, cũng không thấy Hàn Ngưu Ngưu, trong lòng hắn cảm thấy thật không tốt.
Cũng không biết tên nào không có mắt, đánh nhau tới rối tinh rối mù, nắm tay định đánh về phía Thập Thất, Thập Thất đến nhìn cũng không buồn nhìn một cái, một chưởng đem người nọ đánh bay ra, người nọ giống như tờ giấy lăn trên mặt đất quay mấy vòng, qua một lúc cũng không thể bò dậy.
Thẩm Nhị Lang cũng nhìn ra không thích hợp, hỏi, “Lâm đệ có thể gặp nguy hiểm hay không? Làm sao bây giờ?”
Thập Thất nghĩ thầm, tuy Lâm công tử thích náo nhiệt, nhưng lá gan cũng không lớn, gặp hỗn loạn như vậy, hắn không dám đánh nhau, hơn nửa khả năng là chạy về nhà rồi.
Vì thế hắn chạy trở về lại sợ mình chạy quá nhanh rồi vượt qua bọn họ liền một bên chạy một bên chú ý người hai bên đường.
Trở lại trong phủ Tam hoàng tử, người trong phủ báo rằng Lâm công tử chưa có trở lại.
Trong lòng Thập Thất đè nặng nghi vấn.
Hắn nghĩ thầm: Lâm công tử có thể là ham chơi đi nơi khác, nhưng cũng có khả năng gặp nguy hiểm, lỡ như gặp bất trắc… Tam hoàng tử nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lâm Phương Châu mất tích, rất có thể cùng tên Thái Heo kia có chút liên quan, nhưng Thái heo là em vợ của Tề Vương, Thập Thất không đụng vào hắn được.
Vì vậy, chỉ có thể nhanh chóng bẩm báo chuyện này cho Tam hoàng tử.
Nhưng Tam hoàng tử còn đang ở trong cung dự tiệc, nếu hỏng chuyện của hắn……
Không không không, Thập Thất lắc đầu, hắn đột nhiên nghĩ đến Tam hoàng tử cùng Lâm công tử khi ở chung rất thân mật, hai người có khi còn thân hơn cả thân huynh đệ nữa, gặp được loại chuyện này, khẳng định Tam hoàng tử sẽ chọn Lâm công tử.
Thập Thất phân phó mấy người hạ nhân đi tìm Lâm Phương Châu.
Lâm Phương Châu có lẽ không dễ tìm nhưng Hàn Ngưu Ngưu chắc chắn dễ thấy, khuôn mặt kia muốn để người khác không nhớ rõ cũng khó.
Cho nên Thập Thất để người trọng tâm đi tìm Hàn Ngưu Ngưu.
Sau đó hắn đi vào hoàng cung.
……
Trong cung, ngự yến khá là buồn chán.
Đồ ăn thì lên chậm, khi dùng bữa lại cần phải lịch sự văn nhã, ăn xong một hồi lại đổi một lượt, vị mặc long bào kia nói gì cũng phải buông đũa nghe nghiêm túc.
Triệu Vương cùng Tề Vương là người dẻo miệng, lấy lòng quan gia khiến ông cười không ngừng, so sánh ra thì Tam hoàng tử Vân Vi Minh có hơi trầm mặc ít nói.
Vân Vi Minh đang ngồi ở trên vị trí của mình ngây người, có một tiểu nội thị bưng đồ ăn lên đặt lên trên bàn hắn, “Mời điện hạ dùng.” Sau đó đột nhiên hạ giọng nói chỉ có hai người nghe được, “Thập Nhị có việc gấp muốn báo với điện hạ.”
Vân Vi Minh làm bộ muốn đi vệ sinh, ra tới liền nhìn thấy Thập Thất đứng bên cạnh Thập Nhị.
Nhìn thấy Thập Thất, trong lòng hắn trầm xuống, hỏi, “Có chuyện gì?”
“Điện hạ, không thấy Lâm công tử đâu.”
“Cái gì?!”
Thập Thất nói sự việc một cách đơn giản cho hắn, rồi nói tiếp:“Thuộc hạ đáng chết, không để ý tốt Lâm công tử.”
Vân Vi Minh hít sâu một hơi, nói, “Hiện tại không phải thời điểm luận tội, ngươi mới vừa nói, Thái Chân với hắn là cùng nhau không thấy?”
“Đúng vậy, cho nên thuộc hạ hoài nghi……”
Vân Vi Minh giơ tay lên, “Không cần hoài nghi, bây giờ ta đi tìm phụ hoàng.”
Thập Nhị vội vàng ngăn hắn lại, “Điện hạ chậm đã! Thập Nhị thành tâm khuyên điện hạ một câu, hôm nay là ngày lễ, quan gia ở kim điện tổ chức đại yến cùng các quan đại thần,trường hợp như vậy thì không nên làm cho sự việc nháo lớn, không bằng chờ…..”
Vân Vi Minh lạnh lùng mà nhíu lại đôi mắt, “Ta chính là muốn nháo sự việc to lên.”
“Điện hạ?!”
“Việc cấp bách là cứu người, còn cái khác không cần nghĩ nhiều như vậy.”
“Nếu là hiểu lầm thì sao?”
“Nếu không phải hiểu lầm?”
Thập Nhị im lặng không biết nói gì.
Nếu là hiểu lầm, Tam hoàng tử nhất định sẽ không còn mặt mũi, bị quan gia quở trách, đây vẫn còn là nhẹ, sau này còn sẽ bởi vậy mà nảy sinh ra nhiễu loạn gì ai cũng khó nói trước.
Nếu không phải hiểu lầm thì tên Thái Chân kia là người của Tề Vương, Tam hoàng tử muốn người thì chỉ có thể đi tìm quan gia phân xử.
Như vậy chuyện này liền không quan hệ tới đúng sai, chỉ muốn xem là chọn xử lý như nào.
Thập nhị liền không cản hắn lại.
Vân Vi Minh đi vào kim điện, không nói hai lời, phất áo choàng trực tiếp quỳ rạp xuống, sắc mặt vội vàng: “Phụ hoàng!”
Người trên điện đều bị hắn làm cho hoảng sợ, thấy hắn như là có chuyện muốn nói, cả đám đều nín thở muốn nghe xem Tam hoàng tử nói cái gì.
Quan gia nói, “Tam Lang, ngươi làm sao vậy?”
“Phụ hoàng, có người muốn hại ta!”
“Không được nói bậy, ngươi là hoàng tử, ai dám hại ngươi?”
“Phụ hoàng, Lâm Phương Châu có ân cứu dưỡng ra, đối ta tình thâm nghĩa trọng, ta vẫn luôn xem hắn là ân nhân cứu mạng mà đối đãi.”
“Là nên như vậy,” quan gia gật gật đầu, “Trẫm cũng đã phong thưởng hắn, ngươi còn có cái gì bất mãn?”
“Phụ hoàng long ân, ta không có bất mãn.
Chỉ là……”
“Chỉ là cái gì? Ngươi nói đi.”
“Chỉ là hôm nay ta nghe nói, nhị ca thế thế nhưng phái muội phu của hắn bắt đi Lâm Phương Châu.
Ân cứu mạng của hắn ta còn chưa báo đáp, hôm nay lại bị ca ca bắt đi, như này chẳng phải là muốn hãm hại ta bất nghĩa?!”
Tề Vương vừa nghe đã kinh hãi nói, “Tam Lang, ngươi ở chỗ này nói bậy bạ cái gì vậy? Ta không duyên không cớ bắt hắn làm gì?”
Triệu Vương gật đầu nói, “Tam Lang, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì rồi, ngươi đã không còn nhỏ, còn hành sự lỗ mãng như vậy.”
“Nếu hai vị ca ca đều cảm thấy là hiểu lầm thì hãy gọi Thái Chân đến đối chất với ta?”
Tề Vương nói, “Hôm nay là tết Thượng Nguyên, ngươi không cần hồ nháo, phá hư hứng thú của phụ hoàng.”
“Nhị ca đây là có ý tứ gì, chột dạ? Không dám?”
“Tam Lang, ngươi hôm nay có phải là uống lộn thuốc rồi hay không?”
Quan gia bị bọn họ ồn ào đến đau đầu, đột nhiên cất cao giọng nói, “Không cần ồn ào nữa! Người đâu, đi đem cái tên Thái…..Thái gì gì?”
“Thái Chân.”
“Đi đem Thái Chân tìm tới,” quan gia nói xong rồi liếc nhìn tiểu nhi tử liếc mắt một cái, “Ngươi vừa lòng chưa?”
“Đa tạ phụ hoàng đã làm chủ cho con.”
“Vừa lòng liền ngồi trở về, ngươi lỗ mãng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
“Dạ, nhi thần biết tội.”
Vân Vi Minh ngồi trở lại bàn của mình, không còn tâm tư muốn ăn gì, trong lòng giống như hỏa đốt.
Đợi lúc lâu rốt cuộc chờ đến tiểu nội thị kia trở về bẩm báo: “Quan gia, tên Thái Chân kia không ở nhà.”
“Không ở nhà? Đi nơi nào?”
“Bẩm, nô tài không biết……”
Quan gia nhìn Tề Vương liếc mắt một cái, “Hắn đi nơi nào?”
Tề Vương đáp, “Hôm nay ăn tết, chắc là hắn đi đến nhà bằng hữu dự tiệc.
Hắn cùng Lâm Phương Châu không có gì liên quan với nhau, sao có thể vô duyên vô cớ bắt người chứ.
Còn thỉnh phụ hoàng điều tra rõ.”
Quan gia lại nhìn Tam hoàng tử một cái.
Vân Vi Minh đứng dậy khỏi chỗ ngồi nói, “Phụ hoàng, ta thường nghe người ta nói, ‘ tích thủy chi ân, nên dũng tuyền tương báo ’, Lâm Phương Châu có ân cứu mạng với ta, hiện giờ hắn mất tích không rõ, ta vô pháp ngồi bình yên ở đây, còn thỉnh phụ hoàng cho ta cáo lui đi tìm hắn.”
“Ngươi cái đứa nhỏ ngốc này, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy,” quan gia lắc đầu, thế nhưng trên mặt cũng không có ý trách tội, chỉ là nói, “Đi đi, kêu cả tuần sử đi theo ngươi.”
“Tạ phụ hoàng!”
Quan gia đáp ứng hắn thoải mái như vậy, hai người Tề Vương và Triệu Vương liếc nhau đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tuần sử là người trị an kinh thành, đem hắn theo là thích hợp nhất.
Vị tuần sử kia tiếp thánh chỉ, mặc cho Tam hoàng tử ra lệnh.
Hắn hỏi “Điện hạ, hiện tại nên làm cái gì?”
“Đi Thái phủ tìm người, còn có những người bằng hữu bình thường cùng Thái Chân lui tới thân thiết, chắc chắn sẽ có người biết Thái Chân đi nơi nào, sau đó lục soát từng chỗ một.”
“Đúng vậy.”
Thập Thất ôm kiếm đứng ở bên ngoài, nhỏ giọng hỏi Thập Nhị: “Điện hạ vì cái gì không trực tiếp nói cho quan gia hắn muốn tìm người? Liên lụy tới Thái Đầu Heo, lỡ như là hiểu lầm thật thì sao?”
Thập Nhị: “Quan phủ quy định, người dân mất tích một ngày trở lên mới có thể báo quan.”
Thập Thất chụp tay xuống, “Ta hiểu được.
Điện hạ nếu là trực tiếp cùng quan gia nói Lâm công tử không thấy, quan gia khẳng định không tin, cũng sẽ không phân phó thủ hạ cho điện hạ.
Rốt cuộc đến bây giờ, Lâm công tử cũng chỉ mất tích không đến hai cái canh giờ, ai có thể nói rõ hắn là bị bắt đi hay vẫn là đi chơi nơi khác.”
“Ừm.”
Thập Thất có chút nghi hoặc, “Ta chỉ nghĩ rằng điện hạ quan tâm tất loạn, không nghĩ tới hắn làm như vậy, nhìn như rối loạn nhưng trên thực tế vẫn là rất có tính toán, rốt cuộc hắn là có tâm hay là vô tình?”
“Có tâm hay không cũng không phải chuyện ngươi nên phỏng đoán.”
Thập Thất trợn trắng mắt, “Xì, ngươi cũng thật làm bộ.”
Đối với hắn nói móc, Thập Nhị thờ ơ, chỉ là nói: “Ta có một việc phải nhắc nhở ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Lời nói việc làm phải cẩn thận, nếu không sẽ bị người nắm thóp.”
……
Khi Lâm Phương Châu tỉnh lại liền phát hiện chính mình nằm trên giường, tay bị trói.
Giường đệm mềm mại, huân hương, ngửi còn rất thơm.
Nàng hô: “Ngưu Ngưu? Ngưu Ngưu, ngươi ở nơi nào nha? Ngưu Ngưu?”
Không có người trả lời nàng.
Lâm Phương Châu có hơi sợ hãi, nàng còn nói thêm: “Có người hay không? Người đâu……”
Hô như vậy trong chốc lát, thật đúng là có người tới.
Người tới đẩy cửa đi vào, Lâm Phương Châu vừa thấy người tới, lập tức thất thanh hô: “Thái Đầu Heo?!”
Thái Trư Kiểm trầm mặt heo xuống, cả giận nói, “Không được lại gọi ta là Thái Đầu Heo!”
Lâm Phương Châu cúi đầu nhìn đôi tay chính mình bị cột lại, biết rõ đạo lý “Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu”, nàng lập tức đổi giọng, cười hì hì nhìn hắn, “Được, ta đây về sau sẽ không gọi nữa.”
Thái Đầu Heo không nghĩ tới hắn dễ dàng khuất phục như vậy, sửng sốt một chút.
Lâm Phương Châu: “Ta cũng chỉ là gọi chơi thôi, ngươi còn không phải gọi ta là Lâm gan thỏ sao? Ta cũng không tức giận, ngươi cũng không cần tức giận, về sau ta sẽ không bao giờ gọi ngươi như vậy…… Nếu không, ngươi thả ta ra trước? Bị trói như này tay rất khó chịu.”
Thái Trư Kiểm vỗ tay vài cái, lập tức có người bưng lên rượu và thức ăn bày đầy một bàn.
Hắn đổ một chén rượu, nâng về phía Lâm Phương Châu: “Uống không?”
Lâm Phương Châu lắc lắc đầu, thầm nghĩ, ai biết ngươi có thể hạ độc cho ta hay không….
Thái Đầu Heo một ngụm uống sạch rượu trong ly, sau đó kêu nàng: “Lâm Đại lang.”
“Ai! Thái…… Công tử, hôm nay ngươi tìm ta rốt cuộc là chuyện gì nha? Ta có thể mở trói trước hay không, ngồi xuống nói chuyện?”
“Lâm Đại lang, ngươi theo ta đi.”
“???”Lâm Phương Châu không thể hiểu được, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Theo ta, đảm bảo ngươi vinh hoa phú quý, muốn gì đều có.
Nói vậy ngươi cũng