Lâm Phương Châu cảm giác nhiều ngày không gặp Tiểu Nguyên Bảo càng lưu manh hơn rồi, quả thực sự là lĩnh hội sâu sắc từ nàng mà.
Nãng gãi gãi cái ót, thấy hắn mỉm cười nhìn mình thì mặt nóng bừng lên.
Nàng che miệng ho khan một tiếng, nói: “Thực sự là không ngờ tới nha! Ta trước đây nhặt được rất nhiều thứ, chỉ có ngươi là đáng tiền nhất, thế mà lại làm hoàng đế luôn rồi! Ta đang mơ sao, vẫn may lúc đấy không có bỏ ngươi đi…”
Vân Vi Minh cười, “Có phải là được hời lớn rồi không?”
Đâu chỉ vậy, nàng thấy mình dường như đang ngồi trên núi vàng rồi, sờ sờ cằm, cười hỏi hắn: “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi xem, ta cứu ngươi một mạng, ngươi dự định lấy gì báo đáp ta đây?”
Hắn đến gần nàng, khom lưng đối mặt với nàng, rất gần, thấp giọng nói: “Ơn cứu mạng, không thể không báo, không thể lấy gì hơn ngoài lấy thân báo đáp.”
“Cái đó, ta cũng không phải có ý này…Ai dám để hoàng đế lấy thân báo đáp chứ, ngươi, ngươi cho ta chút bạc là được rồi…”
“Ta không có bạc, chỉ có tấm thân này thôi.”
Ánh mắt hắn nhìn nàng nóng bỏng vô cùng, khiến nàng gần như không chống đỡ nổi nữa, lập tức lui hai bước, quay mặt sang hướng khác, đáp: “Vậy, vậy ta không cần nữa.”
Hắn lại từng bước ép sát tới, “Không thể không cần được, ta đã là người của nàng rồi.”
Lâm Phương Châu cảm thấy hắn hiện tại có chút nguy hiểm, nàng xoay người định bỏ chạy, vừa cười hi hi nói với hắn: “Ngươi đừng qua đây, ngươi qua đây ta liền báo quan!”
Hắn nghe xong càng táo tợn hơn, tiến tới ôm lấy nàng, thong thả cười trầm thấp: “Nàng quên rồi? Quan phủ là nhà ta mở.”
Lâm Phương Châu: “…” Thật đúng là! (Ebooktruyen.net)
Hắn cúi đầu hôn vành tai nàng, nàng bị hắn hôn tới mức thân thể nóng bừng, nghiêng đầu né tránh hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nguyên Bảo, ngươi có ý gì?”
“Ý của ta còn chưa đủ rõ ràng sao?” Hắn như có chút tức giận, cắn nhẹ lên tai tỏ ý trừng phạt nàng, thân thể nàng run rẩy, hắn lại nhỏ giọng tiếp: “Phương Châu tỷ tỷ, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, được không?”
“Ngươi là hoàng đế, chúng ta sao có thể ở bên nhau?” Nàng xoắn xuýt chau mày, đột nhiên trước mắt sáng ngời, “Ta, hay ngươi để ta làm tổng quản đại nội đi?”
Hắn nhắm mắt, cắn răng gằn giọng, “Lâm Phương Châu, nàng muốn chọc ta tức chết mới hài lòng phải không?!”
“Ta…”
“Ta là hoàng đế, nàng đương nhiên phải là hoàng hậu.”
“Ha ha ha, ngươi đừng có nói đùa nữa, ta như vậy mà làm hoàng hậu? Ha ha…” Nàng cười lắc đầu như trống bỏi, thấy sắc mặt hắn dần trầm xuống, nàng thu hồi nụ cười lại, cẩn thận nhìn hắn, “Ngươi, ngươi không phải là thực sự nghiêm túc đó chứ?”
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Lâm Phương Châu, nàng nói thật cho ta, nàng từ trước tơi nay chưa từng nghĩ tới tương lai của ta với nàng đúng không?”
“Ta…” Nàng không biết nên trả lời hắn như thế nào, đành cúi đầu xuống không dám nhìn hắn.
Thái độ của nàng khiến ngực hắn quặn đau khó nhịn, hắn gằn từng chữ, hỏi ra câu hỏi hắn không dám hỏi nhưng hiện tại không thể không hỏi: “Nàng, có phải là, cho tới bây giờ chưa từng thích ta?”
Nàng tâm loạn như ma, cúi đầu không nói gì.
Nàng cứ cúi đầu như vậy, hắn cứ nhìn nàng như vậy, hai người tựa như pho tượng không hề có cử động nào, trầm mặc một lúc lâu.
Cho tới khi trời tối, hắn thở dài, nhẹ giọng nói: “Nàng cho dù là chỉ để lừa gạt ta cũng được mà.”
“Ta…” Cổ họng nàng nghẹn lại, khổ sở tới mức muốn rơi lệ: “Ta, ta, ta không nên thích ngươi!” Nàng ngẩng mạnh đầu lên, đỏ giọng nói.
Thế nhưng hắn đã đi xa rồi.
…
Tiểu Nguyên Bảo mấy ngày liên tiếp chưa từng xuất hiên.
Nàng biết hắn như vậy chính là tức giận rồi.
Nàng cũng buồn bã theo, cũng không muốn ra ngoài chơi, chỉ sai Hàn Ngưu Ngưu mua thật nhiều bảng chữ cái, còn có văn phòng tứ bảo, bế quan ở nhà luyện chữ.
Hàn Ngưu Ngưu rất khó hiểu: “Công tử, vì sao phải luyện chữ?”
Nàng bày ra biểu tình cao thâm: “Đột nhiên muốn làm một người có nội hàm.”
Thập Thất cả kinh tới mức suýt thì rơi cằm xuống đất.
Mắt thấy chủ tớ nàng vừa mài mực vừa bày giấy, bộ dạng nghiêm túc thoạt nhìn thật đáng sợ.
Lâm Phương Châu nắm chặt bút lông, ở trên giấy viết một chứ ‘Lâm’.
Thập Thất cảm giác muốn đui mắt luôn rồi, Hàn Ngưu Ngưu lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Công tử viết chữ đẹp quá!”
Hắn không ngờ Hàn Ngưu Ngưu lại giả dối như vậy đấy.
Lâm Phương Châu viết được hai chữ liền không nhịn được vỗ bàn, “Bên ngoài ve kêu ồn quá đi!”
Hàn Ngưu Ngưu đáp: “Vậy để Thấp Thất bay lên bắt hết ve đi.”
Thập Thất cảm thấy mình thật vô tội, “Tại sao lại là ta?”
“Ngươi giỏi trèo cây…”
Hắn ngẫm lại giữa việc ‘Nhìn Lâm công tử viết chữ’ và ‘Trèo cây bắt ve’ một chút, sau cùng chọn vế sau.
Chạng vạng, Hàn Ngưu Ngưu xách theo một chiếc bình ra vườn đào bới, nàng nhìn thấy có một lỗ nhỏ lập tức đào lên, Thập Thất tò mò nên cũng đi theo sau đuôi nàng ta, thấy nàng ta đào được nhiều nhộng ve vô cùng, hắn hỏi: “Ngươi đào cái này làm gì vậy?”
Những con nhộng này qua ngày mai sẽ biến thành ve, như vậy sẽ gây ồn ảo ảnh hưởng tới công tử luyện chữ.
Ta đào bọn nó lên, ngày mai công tử sẽ được yên tĩnh hơn.”
“Thực thông minh.” Hắn vuốt cằm, khen ngợi nàng ấy.
Nàng tìm vài vòng, đào được hơn nửa bình nhộng ve, Thập Thất thấy nàng định kết thúc thì hỏi: “Nhộng ve này vứt đi đâu? Để ta đi cho.”
“Vứt? Sao lại vứt?”
“Sao, sao lại không vứt?”
Nàng đem nhộng ve đi rửa sạch, bắc nồi nhóm bếp, sau đó cho nhộng ve vào chảo dầu, ‘xèo’, chảo dầu sôi trào lên, rất nhanh một tầng xác nhộng teo lại nổi lên mặt dầu.
Thập Thất hết hồn, đơn giản, dứt khoát, quá, hung, tàn, rồi!
Nàng cầm vá vớt nhộng ve từ trong chảo ra, để nguội một lúc, rồi lấy tay cầm một con lên, cắc một cái: “Ngon quá!”
Thập Thất: “… … … … …”
Nàng thấy hắn ngây ra như phỗng thì rất khó hiểu: “Ngươi làm sao vậy?”
“Được lắm, đủ tàn nhẫn mà!”
Nàng có chút không thích nghe, “Ngươi còn giết người rồi đấy thôi! Ta đây chỉ giết mấy con tiểu trùng này cũng tính là tàn nhẫn ư?”
“Ta không phải có ý đó…” Hắn cảm thấy da đầu mình tê dại, nhịn không được hỏi: “Cái này cũng có thể ăn ư?”
“Ừ! Nếm thử không?”
“Không không không không không…” Hắn vội vàng lắc đầu.
Nàng cũng không để ý tới hắn nữa, chuyên tâm vùi đầu vào ăn.
Hắn thấy nàng ăn ngon như đang mỹ thực gì đó thì hết sắc tò mò, hỏi nàng: “Ăn ngon lắm sao?”
“Vô cùng ngon! Ngươi nếm thử đi, này.”
“Ta không…”
“Nếm thử!” Nàng bỏ vào miệng hắn một con.
Hắn thực sự rất tò mò, nhịn không được cắn một cái, giãy dụa thưởng thức một phen, sau đó, lại nuốt một ngụm.
Bất tri bất giác ăn xong rồi, hắn lặng lẽ, lặng lẽ, cầm lên thêm một con nữa.
Vừa ăn hắn vừa bi thương trong lòng.
Hắn, đã không còn là hắn của trước kia nữa rồi…Cảm giác chính mình bây giờ trở nên thật xa lạ thật đáng sợ…
Lại qua tiếp hai ngày, Vân Vi Minh tới phủ của Lâm Phương Châu, vào tới sân viện đã nhìn thấy Thật Thất cùng Hàn Ngưu Ngưu đang chơi cờ tướng, Thập Thất vừa vặn thắng một ván, “Ta thắng rồi! Đưa đây.”
Nói rồi đưa tay ra trước mặt Hàn Ngưu Ngưu.
Vân Vi Minh chỉ nghĩ bọn họ đang cược tiền mà thôi, không ngờ lại thấy Hàn Ngưu Ngưu lấy ra từ trong chén trà một con nhộng ve đặt vào tay Thập Thất.
Vân Vi Minh: “…”
Hắn đem nhộng ve thu vào tách trà của mình, sau đó tiếp tục bày cờ, “Nào đánh tiếp.”
“Không chơi nữa, ta sắp thua hết sạch rồi.”
“Không sao, ta cho ngươi mượn.”
Hàn Ngưu Ngưu tựa hồ như có điểm xoắn xuýt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Vi Minh, vội vàng đứng dậy nói: “Quan gia!”
Thập Thất cười ha hả, “Không chơi nữa thì không chơi nữa, mượn cớ làm gì?”
Hắn vừa nói vừa lơ đang quay đầu qua, nhìn thấy Vân Vi Minh thì hoảng hốt quỳ xuống hô, “Quan gia!”
Hắn thầm nghĩ, quả là cấm trung thị vệ tốt, từ ngày theo Lâm Phương Châu càng ngày càng không đứng đắn rồi.
Người kia, quả thực như là có độc.
Vừa nghĩ tới nàng, lòng hắn lại bắt đầu co rút đau đớn.
Hắn hít sâu một hơi, hỏi: “Công tử nhà các ngươi đâu?”
“Công tử đang ở trong phòng ngủ, luyện chữ.”
Hắn cho là mình nghe lầm rồi, “Cái gì cơ?”
“Luyện chữ.”
Hắn hiếu kỳ Lâm Phương Châu đột nhiên thay đổi tính tình, hắn để mọi người ở bên ngoài, một mình bước vào phòng ngủ của nàng, quả thực thấy nàng đang luyện chữ.
Phủ của Lâm Phương Châu không có thư phòng, lúc này trước cửa sổ trong phòng ngủ bày thêm một cái án thư.
Nàng mặc một thân nhu váy màu hồng cánh sen,