Tiếng chim hót chào đón bình minh lên, ánh nắng chan hòa cùng với cơn gió nhẹ dịu đến gõ cửa phòng của Thẩm Nhất Đang, hàng mi nặng trĩu của cô từ từ chớp nhẹ rồi mở mắt ra, sâu thẳm bên trong con ngươi đen láy ấy là một nỗi đau giày xéo tâm can, khóe mắt cũng sưng tấy cả lên vì khóc quầng thâm cũng hiện ra rõ, có lẽ đêm qua là một đêm tồi tệ nhất của cô, cơn ác mộng nửa thật nửa mơ ấy làm cho cô trằn trọc cả đêm, gương mặt của Lịch Bắc Dạ lộ ra sau khi cởi bỏ lớp da giả và bộ tóc rối bù đó, cô ghét anh, và cũng rất yêu anh, cô đứng giữa tình thế là cảm xúc và lý trí cô không biết nên chọn thế nào.
“Suy cho cùng thì mình cũng chỉ là món đồ để anh ta vui chơi giải tỏa tâm trạng mà thôi, mình vốn dĩ là một đứa ngốc dễ tin người như vậy.”
Soi mình trước gương cô có thể nhìn thấy được sự héo úa lụi tàn của mình chỉ trong một đêm, xuân sắc ngày nào, cô gái hồn nhiên không mong đợi và tin tưởng vào tin yêu ngày nào, giờ đây trong bộ dạng thật thảm hại đến đáng thương, nghĩ tới là hai mắt của cô lại đỏ hoe, mọi chuyện diễn ra như một cơn ác mộng cô chỉ khi tỉnh giấc cô lại nằm trong lòng của anh xem như mọi chuyện như chẳng có gì xảy ra, đáng tiếc thật mọi thứ đều là sự thật chẳng thể nào thay đổi.
Vì để che đi những vết tích tàn phai trên gương mặt mình cô dùng cách trang điểm thật tươi tắn và nở một nụ cười thật tươi, nhưng sao nước mắt cứ chảy mãi thế này, giờ đây Thẩm Nhất Đang chỉ có một mình, quay trở lại những tháng ngày cô đơn không còn người thân bên cạnh, một đứa con hoang không biết mặt cha mẹ thật sự của mình, cô cảm thấy bản thân cũng quá dũng cảm khi sống được đến ngày hôm nay lẽ ra cô bị những cái áp lực đó dìm xuống nước chết từ những ngày đầu tiên rồi, nhưng cô lại không nỡ làm như vậy, ngay cả bản thân còn không yêu lấy mình thì có ai yêu thương cô nữa.
“Có gì mà phải buồn chứ? Mày mạnh mẽ lắm mà, thôi dẹp cái bộ mặt yếu đuối này đi, có lẽ mày quá quen với sự nuông chiều của hắn rồi, bỏ thói quen xấu này đi.”
Cô vỗ vào mặt mình lấy lại tỉnh táo, đeo lên mặt lớp mặt nạ ngụy trang cho mình, một nụ cười rạng rỡ của thường ngày, từ ngày hôm nay cô là Thẩm Nhất Đang không cha không mẹ không tình yêu, cô sẽ có thể làm được tự mình tạo niềm vui hạnh phúc cho mình.
Bước chân ra khỏi cửa nhà tâm trạng của cô trở nên phấn chấn trở lại tuy có chút cô độc nhưng cô đã quá quen với mấy chuyện bỏ rơi và tổn thương này từ nhỏ, bao nhiêu chuyện này chẳng là gì đối với cô cả, chỉ cần mang mặt nạ tươi cười là cô có thể ngụy tạo được cảm xúc bên ngoài rồi, cô cũng không cần phải nũng nịu sống