Mọi đường đi nước bước của Thẩm Nhất Đang đều lọt vào tầm mắt của Lịch Bắc Dạ, camera an ninh trong nhà đã soi được mọi hành động lén la lén lúc của cô, tuy vậy anh lại không cho người ngăn cản, và trong lòng có một suy nghĩ nếu như cô có thể vượt qua khỏi cánh cửa đó thì từ nay về sau anh sẽ không làm phiền cô nữa để cô có được cuộc sống tự do mà mình hằng mong muốn, suy nghĩ đó thật đơn giản dễ dàng nhưng sợ rằng anh không thể làm được.
“Nhất Đang, em thật sự muốn rời đi đến vậy sao?”
Tay siết chặt ly rượu trên tay, mắt thì vẫn cứ dán chặt màn hình theo dõi cô, ánh mắt chứa đựng tia đượm buồn, anh vẫn còn chút hy vọng rằng cô sẽ suy nghĩ lại và chấp nhận ở lại nơi này.
Anh biết rằng mình sẽ chẳng thể giữ chân cô lại, cứ giam lõng cô như vậy càng khiến anh bất an nhiều hơn trừ phi cô tự nguyện ở lại thì lúc đó mới có thể yên tâm được thôi.
Thẩm Nhất Đang lén lúc nhìn đám người đó vẫn đứng canh gác bên ngoài, kéo nón xuống che mặt mình rồi cầm lấy chiếc giỏ cùng hòa lẫn vào những người giúp việc để đi ra ngoài, mọi chuyện diễn ra thật sự quá dễ dàng như vậy làm cho Thẩm Nhất Đang thấy bất an tuy vậy cô vẫn nhất quyết phải rời đi, nhưng khựng người lại ở trước cánh cổng ra vào, cô luyến tiếc quay đầu lại nhìn vào trong thì thấy Lịch Bắc Dạ đang đứng gần phía cửa kính nhìn xuống, vẻ mặt như muốn cầu xin cô đừng đi, cô mím chặt môi rồi lạnh nhạt quay đầu rời đi một cách dứt khoát.
“Nhất Đang, cuối cùng em cũng chọn cách rời xa tôi rồi, không biết nói gì hơn chỉ mong rằng quãng đời còn lại em sẽ thật hạnh phúc.”
Vẻ mặt hạnh phúc vui vẻ của cô khi bước ra khỏi căn nhà đó như một sự giải thoát cho cô, Lịch Bắc Dạ liền cho đám người đó giải tán, cả căn phòng chìm trong bóng tối anh khụy gối xuống tựa lưng vào tường cười lạnh, ly rượu trên tay bất chợt vỡ nát vì bị lực mạnh bóp chặt lấy, những mảnh vụn vỡ ra đâm vào lòng bàn tay của anh, máu lẫn rượu hòa lẫn vào nhau chảy xuống sàn nhà, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà nhớ lại một khoảng trời hạnh phúc của cả hai trước đây.
Trên khóe mắt đỏ dần lên, những giọt nước mắt của anh tuôn rơi xuống hai hõm má, khóc một cách thầm lặng không ai nhìn thấy, ngay lúc này anh chỉ cần một cái ôm từ người con gái đó và nói rằng cô sẽ mãi mãi bên anh không bao giờ rời xa.
“Lịch thiếu...thiếu phu nhân đã đi xa lắm rồi, có cần cho người đưa cô ấy về không ạ?”
Giọng nói từ bên ngoài nói vọng vào, Lịch Bắc Dạ liền nghẹn ngào nuốt nước mắt vào trong bình tĩnh lại nói.
“Không cần, cứ để cô ấy đi.”
Giây phút này Thẩm Nhất Đang đã chạy rất xa và đến nơi mà Triều Kim Nghiên đang đợi, họ nhìn thấy cô thì mừng rỡ kéo cô lên xe, chiếc xe nổ máy và vội rời đi.
Thẩm Nhất Đang từ lúc lên xe mắt cứ liên tục nhìn về phía sau, vẻ mặt như không muốn rời đi tuy vậy lý trí lấn át cô buộc phải rời