Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

163: Tất Cả Đều Là Giả


trước sau


Dứt khoát ra đi và chỉ để lại mảnh giấy với dòng chữ nét bút của bà Thẩm, cô cũng thấy nhẹ lòng hơn khi chấm dứt khỏi cái gia đình này,cô quá mệt mỏi với nơi u ám này lắm rồi,tuy không còn tình nhưng vẫn còn nghĩa dù gì ông cũng từng là người rất thương yêu cô, nuôi nấng cô khôn lớn.

Thẩm Nhất Đang quỳ gối trước cửa cúi lạy ông như một cái lạy tạ ơn nuôi dưỡng bao năm qua.

“Ba...sống tốt nhé.”
Cô lê bước chân mạnh mẽ đi xuống bên dưới, Lịch lão gia ngồi đợi cô từ nãy đến giờ cuối cùng cô cũng tỉnh mà có điều gương mặt cô hầm hầm như vậy không biết là có chuyện gì, nhìn thấy Lịch lão gia cô liền khựng người lại ngơ ngác không hiểu tại sao ông lại có mặt tại nơi này.

“Ông nội...!sao ông lại ở đây?”
“Nhất Đang, con quay lại rồi thật tốt, con và Bắc Dạ có phải tình cảm ngày càng tiến triển không?”

Khi nhắc đến cái tên Lịch Bắc Dạ thì nụ cười trên môi của cô vụt tắt, cô nhẹ đi tới ôm lấy ông, dù biết rằng cô rất mến và xem ông như người ông của mình thật sự vậy tuy thế cô lại không thể chấp nhận con người của Lịch Bắc Dạ, cô lại không có ý định yêu đương nữa.

“Ông hiểu lầm rồi, con...không thích anh ta, và con cũng sẵn đây muốn nói mong ông nội sẽ hủy hôn ước có được không? con muốn lấy người mình yêu và không bao giờ lừa gạt con, con chỉ cần một người như vậy thôi, có lẽ con không hợp làm cháu dâu nhà họ Lịch rồi.”
Buông Lịch lão gia ra cô liền quỳ gối xuống cúi đầu một cái, Lịch lão gia vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cả hai tiến triển rất tốt nhưng Thẩm Nhất Đang lại đòi hủy hôn làm ông vô cùng hoang mang, miệng ấp úng muốn ngăn bước đi của cô nhưng cô lại đứng dậy vô tình lướt qua ông, khi bước ra tới cổng thì nhìn thấy Lịch Bắc Dạ, anh đang đứng đó thầm lặng nhìn cô từ nãy đến giờ.

Cô lại không nói gì cũng không quan tâm đến anh cứ thế mà lướt ngang qua nhau, Lịch Bắc Dạ chìa tay ra muốn giữ lấy tay cô nhưng anh đã hứa với lòng là sẽ không làm phiền cô nữa, nói thì dễ nhưng anh làm không được.

Lịch Bắc Dạ quay đầu lại rồi hô lớn.

“Anh yêu em, xin em đừng đi!”
Thẩm Nhất Đang khựng người lại, cô cũng không quay đầu có lẽ cô không muốn đối diện với anh ngay lúc này.

“Đừng dành thời gian cho tôi nữa, tìm người thích hợp hơn đi.”
Cô chưa kịp nhấc chân đi thì Lịch Bắc Dạ đã tiến tới ôm lấy cô từ phía sau lưng, cằm gục xuống tựa lên vai của cô, tay giữ chặt cô không buông.

Biết là vô dụng nhưng anh vẫn muốn ích kỷ giam giữ cô lại trong lòng mình dù chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi.

“Em đừng đi nữa mà.”

Giọng nói nghẹn ngào, cô không quay đầu lại nhưng có cảm giác anh sắp khóc đến nơi rồi, người đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng ngày trước đâu rồi, tại sao lại trở nên si tình đến như thế? Lịch lão gia đứng bên trong nhìn ra ngoài chỉ mong rằng Lịch Bắc Dạ có thể giữ cô lại.

“Tức

cười thật đấy, nhìn bộ dạng thảm hại của anh thật mất mặt làm sao, còn đâu là Lịch thiếu lạnh lùng nữa rồi?”
Cô cất giọng khinh bỉ nhưng vẫn để anh ôm lấy mình, anh đột ngột xoay cô lại nhìn vào ánh mắt vô tình của cô, không một chút cảm xúc, trái tim cũng lạnh giá hẳn.

“Em từng nói sợ mất anh mà, nhưng em thấy đấy người sợ nhất mới là anh đây này, sao em lạnh lùng vô cảm như vậy chứ?”
“Anh mới biết sao? tôi trước giờ luôn như vậy, chẳng qua chỉ chơi đùa anh thôi mà lại nghĩ rằng tôi yêu anh thật sao?”
Thẩm Nhất Đang không hiểu tại sao mình lại buộc miệng nói ra những lời vô tình lãnh cảm đến như thế, có vẻ câu nói đó làm cho Lịch Bắc Dạ nổi giận, anh liền dồn cô vào tường mắt trừng lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

“Chơi đùa? cô rốt cuộc có trái tim không hả? Cô máu lạnh đến vậy sao, vậy vẻ mặt hồn nhiên dịu dàng và lời nói muốn bên tôi cũng là giả sao?”
“Đúng tất cả đều là giả.”
Vừa nói dứt lời, Thẩm Nhất Đang liền đẩy anh ra nhưng Lịch Bắc Dạ liền giữ cô lại đè ép cô vào tường cưỡng hôn, nụ hôn không còn dịu dàng như trước nữa mà thô bạo mạnh mẽ như muốn nuốt chửng cô vào bụng, Thẩm Nhất Đang nhăn mặt khó chịu, đôi môi bị anh dày vò tra tấn đau đớn đến nổi bật máu, cô còn ngửi được mùi máu tanh nồng trong khoang miệng, tay vẫn đấm mạnh vào ngực anh nhưng chẳng có ích gì.


Thẩm Nhất Đang đẩy anh mạnh ra rồi tát vào mặt anh một cái thật mạnh bên má hiện lên vết đỏ do cú tát vừa rồi để lại, anh lại giữ lấy vai của cô rồi đột ngột quỳ gối xuống ôm lấy cô, anh thật sự không tài nào giữ cô lại được nữa rồi.

“Tôi thua rồi, em thắng rồi đấy có lẽ em hả hê lắm khi nhìn thấy bộ dạng của tôi lúc này.”
“Nếu như anh thật sự là Gia Long không chừng tôi sẽ suy nghĩ lại nhưng đáng tiếc...anh là Lịch Bắc Dạ là oan gia với tôi, tôi không tài nào chấp nhận anh được, để tôi đi đi đừng va vào một người như tôi, tôi xấu xa lắm.”
Thẩm Nhất Đang cất bước lạnh lùng quay đi, mái tóc dài của cô lại vì anh mà cắt ngắn đi nhưng lại nói ra những lời vô tình như vậy, anh cũng không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì.

“Vậy là em không hề yêu anh sao? là anh tự đa tình sao?”
Bóng dáng của cô đã đi xa khuất chỉ để lại bóng người cao lớn ấy mang nặng trên vai một nỗi đau đớn khó tả, sống đến từng tuổi này anh mới biết được cảm giác bị đá là như thế nào..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện