Tiếng động của máy móc và cuộc hội thoại của các bác sĩ làm ồn khiến cho Thẩm Nhất Đang khó chịu nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra, các bác sĩ vây quanh cô đang quan sát theo dõi tình hình của cô vì cô ngủ quá lâu sợ rằng thuốc quá mạnh nên cô bị ảnh hưởng, nhưng thật may mắn vì cuối cùng cô cũng tỉnh lại, cô cảm giác toàn thân mình tê cứng và đau đớn ở phần ngực, tay chân không còn chút sức lực gì, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, cổ họng khô rát nói chuyện không ra hơi.
“Cô ấy tỉnh rồi, có thể cho người nhà vào thăm.
”
Thẩm Nhất Đang sắc mặt mệt mỏi sau khi ngủ một giấc dài, cô cũng không nghĩ rằng bản thân mình có thể may mắn sống sót cứ nghĩ khi mình mở mắt ra đã ở thiên đường nhưng cô nghĩ sai rồi, đôi môi khô cằn thiếu sức sống, đây gọi là cảm giác vừa trở về từ cõi chết đấy sao?
“Có! ai không?”
Cuối cùng thì âm thanh cũng phát ra tuy vậy vẫn còn rất yếu ớt, cánh cửa lúc này cũng bật mở, tiếng bước chân vang lên một bóng người đi tới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Lịch Bắc Dạ nhẹ nhàng nắm tay của cô nâng niu rồi áp lên má của mình trìu mến nhìn cô.
“Anh đây, may quá! thật may quá em không bị làm sao.
”
Thẩm Nhất Đang nhìn thấy hốc mắt của anh sưng lên và đỏ tấy có lẽ là do khóc quá nhiều, sắc mặt cũng kém đi không thua cô là mấy.
“Nước!.
lấy cho em! cốc nước.
”
Lịch Bắc Dạ nghe vậy liền đứng dậy đi tới lấy nước và đúc cho cô uống, Thẩm Nhất Đang liền uống lấy uống để như bị chết khác từ đời nào, có vẻ như sau khi uống nước xong thì cô cũng thấy ổn định trở lại.
“Em thấy trong người sao rồi?”
Anh vẫn không buông đôi bàn tay của cô ra có vẻ như anh sợ mất cô, năm lần bảy lượt anh chịu cảm giác đối mặt với sự mất mát này khiến bản thân anh rụt rè và nhút nhát hơn.
“Em ổn rồi, anh! khóc sao? chẳng phải anh rất mạnh mẽ sao mà bây giờ mau nước mắt quá vậy?”
Cô mỉm cười trêu anh một câu, nhưng cô lại thấy xót xa khi nhìn thấy quầng thâm trên mắt của anh, sắc mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều, mọi người bên ngoài cũng quá mệt mỏi vì chờ đợi cô tỉnh dậy nên ai nấy cũng ngủ gật chỉ riêng Lịch Bắc Dạ dù có buồn ngủ đến cỡ nào cũng phải cố gượng vì anh không biết lúc nào cô tỉnh, anh không muốn cô phải chờ đợi mình, anh quá nôn nóng để có thể nhìn thấy cô.
“Anh cũng không biết nữa, chỉ cần nghĩ tới việc em sẽ rời xa anh là anh! liền rơi nước mắt, mà này em có biết lúc đó em trong tình trạng rất nguy kịch không nên! anh sợ lắm.
”
Cô đưa tay chạm vào gương mặt của anh, đôi tay mân mê từng đường nét trên gương mặt anh tuấn ấy, chạm vào đôi lông mày rồi xuống đôi mắt sưng đỏ khóc vì cô, rồi chạm xuống cánh mũi cao vút tiếp đó là đôi môi bạc mềm mại, cô nhẹ vuốt ve nâng niu gương mặt của anh cười vui vẻ, thật