Đúng là chỉ có Thẩm Nhất Đang là hiểu ý anh nhất, từ nãy đến giờ anh cứ ấp úng dường như muốn nói điều gì đó với cô, đột nhiên anh đưa tay gãi đầu rồi lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, tuy không khoa trương như những gì mà cô từng xem và thấy trên mạng hay trên phim nhưng điều nhỏ nhoi này là điều mà mọi cô gái hằng ao ước nhất, lúc cô bên cạnh anh với thân phận là Gia Long thì cô đã hằng ước là anh sẽ cầu hôn mình dù chỉ là một chiếc nhẫn ầm thường hay một chiếc nhẫn cỏ thì cô cũng cam tâm đồng ý gả cho anh.
Lịch Bắc Dạ có vẻ không giống như những người đàn ông khác, anh không thích làm quá lên cũng không có nhạc không có bữa tiệc thịnh soạn, không có trang trí bánh hay đèn nến, một không gian tự nhiên yên bình và một món vật chứng tỏ cho tình yêu nồng cháy vĩnh cửu của họ.
“Anh không chuẩn bị gì cho em cả, và cũng không biết chút gì về sự lãng mạn, anh càng không hiểu rõ được mình phải làm gì, nhưng hiện tại thứ anh cần là em, anh muốn em cảm thấy tự nhiên và thoải mái nhất không bị gò bó, nếu em không chê thì anh xin nói thẳng, mẹ anh nói khi anh yêu một người nào đó thật lòng thì hãy dùng chiếc nhẫn này cầu hôn cô ấy và hôm nay anh đã tìm được người con gái ấy rồi Nhất Đang em có muốn nguyện ý gả cho anh không?”
Thẩm Nhất Đang nhìn anh bày ra bộ mặt rất nghiêm túc lại còn hơi ửng đỏ hai bên má nữa, vì đây là việc vô cùng khó khăn lại là lần đầu tiên trải nghiệm, và cô cũng là mối tình đầu của anh từ đó đến giờ anh cũng không biết cách để tạo ra sự lãng mạn từ hành động đến lời nói, cô đưa tay che miệng bật cười rồi đáp lại.
“Không có bàn tiệc cũng không có hoa hay là bánh gì cả sao? đơn giản thế à?”
“Vậy sao, anh! không đủ tinh tế là anh sai rồi, anh! sẽ làm như lời em nói.
”
Bị cô trêu nhưng lại tưởng là thật, Lịch Bắc Dạ liền yểu xìu buồn bã định đứng dậy nhưng cô liền giữ anh lại và chỉ tay vào chiếc nhẫn trên tay anh.
“Đùa thôi, anh quên là thứ đó mới là nhân vật chính sao? mấy cái màu mè mà em nói vừa rồi chẳng qua chỉ là những thứ làm nền cho nhân vật chính đó thôi, em không quan tâm mấy cái phù du đó trông màu mè lắm, mọi cô gái đều mong muốn được một lần trong đời của mình có một người yêu thương và biết lãng mạn để chiều chuộng sở thích cô ấy tuy nhiên có lẽ em ngược lại với họ, em chỉ cần có anh là đủ rồi.
”
Lịch Bắc Dạ nghe xong những lời nói đó bất giác đôi mắt anh rưng rưng đỏ lên như sắp khóc đến nơi, người đáng lẽ nên khóc vì xúc động phải là Nhất Đang mới đúng có lẽ như tình hình đi ngược lại rồi, cô đưa tay vuốt tóc cười khổ một cái rồi đưa bàn tay của mình ra.
“Em nói vậy rồi mà còn không chịu đeo vào tay em sao?”
Lịch Bắc Dạ liền lúng túng nâng niu đôi bàn tay ngọc