Sau cuộc thi đó thì dường như Triều Kim Nghiên được lên như diều gặp gió, cô trở thành quán quân của cuộc thi và trở thành người nổi tiếng chỉ trong một đêm, có vẻ như lịch trình của cô cũng trở nên bận rộn hơn tuy vậy hôm nay cô cũng cố gắng dành ra một chút thời gian để có thể đi hẹn hò cùng với Cao Dĩ Huyên, cả hai chính thức là một đôi cũng được một thời gian và có vẻ như hôm nay là một ngày đặc biệt anh muốn tạo cho cô một bất ngờ vì vậy đã huy động lực lượng mọi người có mặt để cùng hỗ trợ anh làm nên điều bất ngờ cho Triều Kim Nghiên.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
Triều Kim Nghiên bịa anh bịt lấy mắt rồi dẫn đi đến một nơi, cô cũng rất hồi hộp cô cũng không biết là anh định bày trò gì nữa, cho đến khi đôi bàn tay của anh vừa hé mở ra thì đập vào mắt cô là khung cảnh vô cùng lãng mạn, những chiếc đèn lung linh được treo dọc theo lối đi còn có dòng chữ bằng đèn led tên của hai người, những chùm bong bóng trái tim cũng được đan xen với nhau tạo nên một khung cảnh thơ mộng, những cánh hoa hồng được trải dài khắp lối đi dẫn tới một hồ nước lớn, gần bờ hồ là một bàn ăn thịnh soạn với đèn nến và rượu vang.
“Ôi trời.
”
Cô đưa tay che miệng cười một cái đầy hạnh phúc, quay sang nhìn anh bằng một ánh mắt trìu mến, Cao Dĩ Huyên nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô nâng niu dìu cô đi đến bên chỗ ngồi.
Cao Dĩ Huyên có vẻ như hơi hồi hộp và run một chút, anh hiện tại chỉ biết mím môi còn tay thì siết chặt quần, thỉnh thoảng hai má còn ửng đỏ nữa, Triều Kim Nghiên liền bật cười thành tiếng.
“Hôm nay lãng mạn thế này? Lại còn ấp úng muốn nói gì với em sao?”
Cao Dĩ Huyên gật đầu sau đó liền đáp.
“Thôi bây giờ ăn trước cái đã, mấy món hôm nay đều do anh chọn có lẽ em sẽ thích.
”
Cả hai cùng dùng bữa với nhau một cách lặng lẽ, Triều Kim Nghiên thấy tâm trạng cũng tốt hơn hẳn được dùng bữa với người mình yêu thì còn gì hạnh phúc bằng, kể từ lúc cô đạt giải đến bây giờ không có thời gian cho anh là mấy nên hôm nay cô cảm thấy rất vui và phấn khích.
Gần khu vực của cả hai, Thẩm Nhất Đang và Lịch Bắc Dạ đang ngồi đưa mắt nhìn lén họ, cô bĩu môi một cái rồi hất mạnh vào vai của anh, tiếp theo đó còn tặng anh miễn phí một cái lườm sắc bén.
“Gì vậy? tự nhiên lại lườm anh?”
Thẩm Nhất Đang hứ một cái rồi đáp.
“Nhìn đi nhìn đi, người ta lãng mạn vậy đó còn anh hông có chút lãng mạn gì hết, không hiểu sao em lại đi đồng ý nữa.
”
Lịch Bắc Dạ liền xoa xoa bả vai của mình rầu rĩ.
“Anh! tại anh! chưa có kinh nghiệm mà, không ấy bây giờ cầu hôn lại được không?”
“Thôi, không cần nữa, lần này tôi đi nước ngoài luôn, tôi ở bên đó rồi tìm một anh nào đó lãng mạn chiều chuộng tôi hơn.
”
Câu nói đó có