“Tôi cũng nghe thấy, hình như đúng là cô ấy!”
Vẻ mặt của Lạc Hạo Phong vui mừng, nhìn về phía vách núi cách đó hơn mười mét, vừa nãy Mặc Tu Trần còn không dám tin đó thật sự là âm thanh của Ôn Nhiên, nhận được sự xác nhận của Lạc Hạo Phong, hai mắt anh sáng lên, anh đổi thành chạy đi đến mép vực.
“Tu Trần, đi chậm thôi, nhìn đường.”
Trong mắt Lạc Hạo Phong hiện lên sự lo lắng, sợ anh quá vội vàng, vừa đến mép vực đã không nhìn thấy đường, nếu ngã xuống dưới sẽ rất phiền phức.
“Ôn Nhiên, có phải là em không, nếu là em thì trả lời anh một tiếng, để anh biết em đang ở đâu?”
Mặc Tu Trần chạy lên vài bước, hét lên.
Một giọng nói trong trẻo theo gió đêm truyền đến mép vách núi, truyền vào tai Ôn Nhiên rất rõ ràng, thân thể cô bám sát vào thân cây, thoáng nhẹ nhõm một chút, hơi nóng thiêu đốt quét qua người cô càng dữ dội hơn.
Dưới cảm giác khó chịu, cơ thể cô run rẩy đến mức cánh tay ôm lấy thân cây cũng yếu ớt đi.
“Tôi ở đây!”
Giọng nói của cô run lên, đầu càng ngày càng đau, choáng váng, cô cảm thấy mình không chống đỡ được lâu nữa.
Mặc Tu Trần chạy tới mép vách núi, ánh đèn pin chiếu xuống, nhanh chóng nhìn thấy Ôn Nhiên đang treo trên cây phía dưới cách đó mấy mét, phía dưới cô cao mấy chục mét, sau đó, dưới đáy vách núi là những tảng đá!
Trái tim của Mặc Tu Trần run lên, anh không dám tưởng tượng, nếu cô rơi xuống vực sâu thì hậu quả sẽ như thế nào. Khoảnh khắc tiếp theo, một làn sóng may mắn và niềm vui tràn ngập trái tim anh, may mắn thay, cô đang treo trên cây.
Nhưng mà, bộ dạng của cô rất tệ, thân thể luôn run rẩy, ảnh mắt anh nhìn cô, khoảnh khắc vui mừng liền mất hút.
“Ôn Nhiên, em đừng sợ, anh sẽ cứu em lên.”
Mặc Tu Trần hít một hơi thật sâu, để cho bản thân bình tĩnh lại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh như mọi khi.
Tuy lời nói rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Mặc Tu Trần lại vô cùng lo lắng.
Mặc dù Ôn Nhiên bị treo trên cây, nhưng cây không cứng cáp, rễ cây mọc trong các kẽ hở của vách đá, nếu nó không chịu được sức nặng của cô thì có thể gãy bất cứ lúc nào.
“Vâng!”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng trả lời, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi bị cắn, một mùi tanh tưởi ngọt ngào tràn ngập trên môi và rằng. Cô nhìn Mặc Tu Trần ở trên vách núi, trong đầu không ngờ lại hiện ra cảnh cô và anh hôn nhau, ngọn lửa im lặng trong người lập tức như bị đổ một thùng dầu, nhảy vọt ra.
Cô nhắm mắt lại, không để bản thân nghĩ lung tung.
“Cậu Mặc, ở đây có một sợi dây, tôi buộc quanh eo, đi xuống cứu cô Ôn.” Người của chú Minh đi theo, lấy sợi dây dự phòng ở trên xe.
“Đưa cho tôi, tôi đi xuống.”
Mặc Tu Trần không chút nghĩ ngợi vươn tay ra, người nọ giật mình, theo tiềm thức lắc đầu: “Cậu Mặc, anh không thể đi được, quá nguy hiểm, để tôi đi xuống cho.”
Người này là trợ thủ đắc lực bên cạnh chú Minh, chủ Minh và Đàm Mục có quan hệ bạn bè rất tốt, mà cậu Mặc lại là sếp và là anh em của Đàm Mục, anh ta sao dám để anh mạo hiểm.
“Không cần, tôi đi!”
Mặc Tu Trần nhếch lên đôi lông mày tuấn tú, trong giọng điệu có chút uy nghiêm không thể cưỡng lại, người đàn ông bị luồng khí đột nhiên phóng ra từ cơ thể anh làm cho kinh sợ, buông lỏng tay, sợi dây đã bị Mặc Tu Trần giật mất.
“Ôn Nhiên, em cố gắng thêm mấy phút nữa nhé, anh rất nhanh sẽ xuống cứu em lên ngay.”
Mặc Tu Trần đưa sợi dây cho Lạc Hạo Phong ra hiệu cho anh ấy buộc anh lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn Ôn Nhiên ở dưới vách núi, nhìn thấy cô run rẩy không ngừng, trái tim anh như treo lên cao.
“Hình như cô Ôn có chỗ nào đó không ổn.”
Lạc Hạo Phong nhíu mày thật chặt, vừa nói vừa buộc sợi dây thừng cho Mặc Tu Trần.
“Tên Lưu mặt rỗ đó cho cô Ôn uống loại thuốc kia.”
Người vừa nói sẽ xuống dưới cứu Ôn Nhiên có chút hoài nghi giải thích, nói xong liền lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Mặc Tu Trần, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên lạnh như băng, thân