“Ừ, chỉ cần em trở về, anh sẽ không tự trách nữa.”
Giọng nói của Ôn Cẩm ngay lập tức làm tan biến sự phiền muộn và những cảm xúc khác, đến nhẹ nhàng và thư thái.
Hai anh em lại nói chuyện phiếm, sau khi cúp máy, trong mắt Ôn Cẩm lóe lên tia lạnh lùng, bấm một dãy số.
“Alo, cậu chủ Ôn, có gì phân phó a?”
Điện thoại reo vài lần rồi được nhấc máy, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
“Nói với bạn của cậu, cho dù anh ta dùng phương pháp gì, cũng phải làm cho những người làm hại em gái tôi nói ra người sai khiến chúng. Ngoài ra, sáng nay cậu có thời gian thì đến bệnh viện một chuyến.”
Giọng điệu của Ôn Cẩm lạnh lùng, nét mặt tuấn tú nghiêm nghị, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy anh ấy.
“Được, bây giờ tôi đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, buổi trưa tôi sẽ tới gặp anh.”
***
Thành phố F, khách sạn.
Bạch Tiểu Tiểu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm những quả dâu tây trên cổ Ôn Nhiên, mập mờ hỏi: “Nhiên Nhiên, tối hôm qua cậu và Mặc Tu Trần đã làm mấy lần?”
Ôn Nhiên bị cô ấy nhìn chằm chằm thật sự không tự nhiên, khi cô ấy hỏi như vậy, hình ảnh tối hôm qua sau khi trở về khách sạn lại hiện lên trong đầu cô. Sự điên cuồng kịch liệt của Mặc Tu Trần, lúc còn ở trên núi, cô vì hiệu quả của thuốc mà ý thức mê loạn, cô chỉ nhớ được từng mảnh rải rác. Nhưng sau khi về khách sạn, những hình ảnh kia đã khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Sau đó, cô quá mệt mỏi, anh còn chưa làm xong cô đã lăn ra ngủ.
Nhìn thấy Ôn Nhiên đỏ mặt, Bạch Tiểu Tiểu duỗi ngón tay ra dấu: “Ba lần, bốn lần, năm lần…ai ôi.”
Ôn Nhiên liếc cô ấy, giơ tay vỗ vỗ ngón tay đang duỗi ra của cô ấy, chuyển chủ đề nói: “Hôm nay tớ phải về thành phố G, không thể cùng cậu ở đây đi mua sắm được rồi. Cậu ở lại chơi mấy ngày hay là về cùng tớ.”
“Đừng đổi chủ đề, trả lời câu hỏi vừa nãy của tớ đi, tối hôm qua mấy lần, kỹ thuật của Mặc Tu Trần như thế nào, trước đây bên ngoài đều đồn anh ấy không cương được. Nhiên Nhiên, cậu chữa khỏi bệnh cho anh ấy như thế nào, có phải bộ nội y tình thú tớ mua có tác dụng rồi không?”
“Sao cậu lại có nhiều câu hỏi thế.”
Ôn Nhiên lại liếc cô ấy, cố ấy có vấn đề gì về những cái đó vậy.
Bạch Tiểu Tiểu híp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ứng hồng của Ôn Nhiên, cười nói: “Nhiên Nhiên, cậu không nói tớ cũng đoán ra được, Mặc Tu Trần không phải là loại đàn ông không cương được, hắn là làm tốt lắm!”
“Bạch Tiểu Tiểu, cậu có xấu hổ không hả?”
Ôn Nhiên thật sự không chịu nổi con nhóc Bạch Tiểu Tiểu này rồi. Trước đây khi cô ấy nói những chuyện đó, cô còn cảm thấy không làm sao, nhưng hiện tại, cô vừa trải qua những chuyện kia, mỗi một câu cô ấy nói, cảnh tượng xấu hổ của tối qua lại hiện ra trước mắt cô. Cô hận không thể tìm lấy kim và chỉ để khâu miệng cô ấy lại.
“Tại sao tớ phải xấu hổ, tớ chỉ nói, cậu đều làm hết rồi.”
Bạch Tiểu Tiểu nhướng mày không tán thành, cười nói: “Bây giờ cuối cùng tớ cũng không phải lo lắng cậu sẽ ở góa cả đời nữa, có lẽ số mệnh đã định cậu và Mặc Tu Trần bên nhau. Anh ấy trừ cậu ra không có cảm giác gì với bất kỳ người phụ nữ nào, còn nữa, anh ấy đối với những người phụ nữa khác đều lạnh như bằng.”
“Sao có thể!”
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Ôn Nhiên cũng có chút vui sướng, cô không biết Mặc Tu Trần có thờ ơ với những người phụ nữ khác hay không, nhưng anh đối xử với cô rất tốt.
Bạch Tiểu Tiểu cắt ngang nói: “Tại sao lại không thể, cậu không biết hồi sáng tớ gọi điện tìm cậu anh ấy hung dữ thế nào đâu, nói cậu mệt quá, không được phép quấy rầy cậu. Vừa nãy tớ tinh cờ đụng phải anh ấy ở hành lang, anh ấy còn không cho mình gặp cậu đấy, cứ như cậu là tài sản riêng của anh ấy không bằng ý.”
“Cậu cường điệu quá rồi đấy.”
Ôn Nhiên khịt mũi cười, muốn nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Tiểu Tiểu đứng dậy ra mở cửa, một lúc sau cô ấy mang theo túi xách quay vào, cười nói: “Mặc Tu Trần thật sự cần thận đó, còn chuẩn bị quần áo cho cậu nè, bộ đồ hôm qua của cậu bị rách thành nhiều mảnh rồi đúng không?”
Cô ấy lấy quần áo từ trong túi ra, là phong cách thịnh hành nhất hiện nay, ngay cả đồ lót cũng chuẩn bị sẵn.
“Bộ quần áo tối hôm qua bị mắc