Cho dù Ôn Nhiên không thích Tiêu Văn Khanh, cô cũng không thể hoàn toàn bỏ qua quan hệ của Mặc Kính Đằng. Mặc Tu Trần có thể đối xử lạnh nhạt với Mặc Kính Đằng, nhưng ít nhất cô cần phải tôn trọng.
Mà Tiêu Văn Khanh đã nhắc đến Mặc Kính Đằng, cô không muốn ở lại cũng phải đồng ý ở lại.
Nghe cô nói ‘được’, Tiêu Văn Khanh lập tức mim cười, gọi một vài món ăn đặc trưng, cuối cùng gọi ba bát súp vi cá mập. Sau khi người phục vụ rời đi, ánh mắt của Tiêu Văn Khanh quét qua dấu hickey mờ nhạt trên cổ Ôn Nhiên, ánh mắt bà ta dừng lại ở trên mặt cô, khuôn mặt trở nên dịu dàng, lo lắng nói: “Nhiên Nhiên, dì có nghe Tử Hiên nói, buổi tối hai ngày trước, cháu ở thành phố F gặp phải kẻ xấu, bị người ta bắt cóc. Vết thương trên mặt cháu là bị lúc đó phải không?”
Ôn Nhiên “ừm” một tiếng, giọng điệu rất bình tĩnh: “Bị thương một chút, đã lành rồi.”
“Đừng trách dì nhiều chuyện. Thật ra chuyện đêm đó ba Tu Trần cũng quan tâm đến, chỉ là ông ấy không tiện hỏi, bảo dì hỏi cháu. Tình hình cụ thể của đêm đó thế nào, nếu như dì nhìn không nhầm, dấu hickey trên cổ của cháu là đêm đó bị bọn bắt cóc…
Thời gian miễn phí có giới hạn!
Tiêu Văn Khanh nói rất ẩn ý, nhưng hàm ý không thể rõ ràng hơn.
Cả thành phố G đều biết Mặc Tu Trần không thể giao hợp, hai người họ kết hôn lâu như vậy cũng không thấy dấu vết nào trên người cô, nhưng sau khi cô bị bắt cóc thì lại có dấu hickey.
Cô một cô gái bị bắt cóc, nghe nói còn bị cho uống loại thuốc đó.
Kết quả thế nào có thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Ôn Nhiên hơi thay đổi, còn chưa trả lời, Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh vốn đã không vui, lạnh lùng gạt đi: “Bà Mặc có ý gì? Chẳng lẽ bà nghi ngờ Nhiên Nhiên bị kẻ xấu ức hiếp sao? Nếu bà muốn biết những dấu hickey trên cổ Nhiên Nhiên có như nào thì bà có thể hỏi Mặc Tu Trần, anh ấy là người biết rõ nhất.”
Tiêu Văn Khanh cảm thấy xấu hổ trước lời nói của Bạch Tiểu Tiểu, che giấu mỉm cười nói: “Dù không có ý đó, chỉ là Tu Trần bị bệnh ở phương diện đó. Cả thành phố G đều biết chuyện, Nhiên Nhiên, cháu đừng hiểu lầm, có lẽ dì không diễn đạt rõ ràng. Nếu dấu vết trên cổ cháu là do Tu Trần để lại thì tốt quá rồi, chứng minh bệnh của nó đã khỏi!”
Nói đến cuối cùng, Tiêu Văn Khanh tỏ ra rất vui mừng, như thể bà ta thực sự vui mừng khi Mặc Tu Trần đã khỏi bệnh.
Ôn Nhiên hơi nhíu mày, ngón tay thon dài sờ cổ mình, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Dấu vết trên cổ tôi quả thực là do Tu Trần để lại. Dù đêm đó tôi bị bắt Cóc, nhưng Tu Trần đã kịp thời tìm thấy tôi.”
“Vậy vết thương trên mặt cháu?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Văn Khanh giảm đi, lại quay lại vẻ mặt quan tâm.
“Đây chỉ là một vết xước, không đáng nói.”
Ôn Nhiên nhẹ nhàng nói, bỏ qua cảm giác kinh sợ khi nhảy khỏi vách núi.
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt, xem ra cháu đúng là ngôi sao may mắn của Tu Trần. Trước giờ nó luôn không gần gũi với phụ nữ, không ngờ sau khi kết hôn với cháu, bệnh của nó đã hoàn toàn khỏi. Trước đây, dì và bố nó rất lo lắng, cuối cùng bây giờ cũng có thể yên tâm rồi.”
Nhìn Tiêu Văn Khanh cười thế nào cũng đều thấy giả tạo.
Trên mặt Ôn Nhiên nhìn không ra sự thay đổi cảm xúc, trong lòng cô không cho là đúng, cô không tin Tiêu Văn Khanh sẽ thực sự vui vẻ vì Mặc Tu Trần khỏi bệnh.
Tuy Mặc Tu Trần không nói nhiều với cô, nhưng cô lờ mờ đoán được, Mặc Tu Trần không chỉ hận Tiêu Văn Khanh, mà còn nghi ngờ chuyện hồi đó anh bị bắt cóc.
Tiêu Văn Khanh dừng lại một chút, sau đó nói: “Cuối tuần này cháu và Tu Trần về nhà ăn cơm nhé, Lâm Lâm bên đó đã báo tin vui. Cháu và Tu Trần chắc cũng sẽ sớm thôi, đúng dịp về nhà ăn mừng.”
Ôn Nhiên khẽ giật mình, cô biết Lâm Lâm mà Tiêu Văn Khanh đang nói đến chính là Chu Lâm, cô ta thật sự đang mang thai đứa con của Mặc Tử Hiên sao?
Tính toán thời gian, cũng một tháng rồi.