Trong phòng làm việc yên tĩnh, hơi ám mơ hồ tràn ngập, khiến cho luồng không khí nguyên bản trở nên tinh tế. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như bị đóng băng trong không khí mơ hồ tinh tế này.
Tốc độ của Mặc Tu Trần chậm lại, anh không muốn kết thúc khoảnh khắc rung động lòng người này nhanh như vậy. Ôn Nhiên hơi nghiêng người, cho dù anh chải đầu, ánh mắt cũng không dời khỏi mặt của cô. Cô và anh hoà hợp nhiều hơn một giây, tình cảm dành cho cô càng sâu đậm hơn.
Loại tình cảm vô cớ này, không giải thích được cảm xúc, giống như kiếp trước đã định, 28 năm qua anh nhìn thấy đủ các loại phụ nữ xinh đẹp. Cho dù cả toàn thành phố G đều biết anh không cương được, vẫn có vô số phụ nữ muốn ôm lấy anh.
Tuy nhiên, chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh liếc mắt đưa tình, nhưng khi lần đầu tiên anh nhìn thấy Ôn Nhiên, cảm giác đó, giống như cảm giác mười mấy năm trước khi anh chỉ ở cùng cô bé đó có mười mấy phúi.
Suy nghĩ lung tung, ngón tay anh móc tóc Ôn Nhiên, cô khẽ khit mũi vì đau, anh chợt hoàn hồn, đáy mắt hiện lên tia xin lỗi, “Anh xin lỗi, anh làm em đau à!”
Ôn Nhiên ngắng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cười nói: “Không sao, xong rồi, em tự mình buộc lại.”
“Không cần đâu, như này rất đẹp.”
Mặc Tu Trần kìm nén cảm xúc, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
“Vâng!”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn đáp lại, nụ cười của anh thật quyền rũ, khiến cô không thể từ chối.
xk* “Trình Giai thích ăn trái cây gì, lát nữa chúng ta đi mua một ít nhé?”
Chiếc xe Asiton lái trên làn đường rộng rãi, tốc độ ổn định, Ôn Nhiên đang ngồi ở ghế phụ đưa mắt nhìn về phía Mặc Tu Trần ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Mặc Tu Trần đang chăm chú quan sát đường phía trước, nghe vậy, anh thản nhiên trả lời: “Anh cũng không biết, lát nữa em cứ lấy giỏ hoa quả là được.”
Ôn Nhiên cười nhẹ, tinh nghịch nói: “Ừm, anh đã nói như vậy thì lát nữa em tùy tiện mua, nếu cô ấy không thích, anh đừng có mà trách em đấy.”
Mặc Tu Trần quay đầu, dùng ánh mắt sâu nhìn vào mắt cô, giọng điệu có vẻ ôn hòa rất nghiêm túc: “Ngoại trừ anh, em không cần để ý đến bắt cứ ai.”
Hàm ý là, cô có thể đi thăm Trình Giai là tốt lắm rồi.
Nếu cô không muốn đi, anh cũng không ép buộc cô.
Tối qua anh tức giận là vì anh cảm thấy cô không quan tâm đến mình, anh hy vọng sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng của cô dành cho mình. Nói anh bá đạo, ích kỷ cũng được, tóm lại, anh không muốn nỗ lực một mình.
Trái tim Ôn Nhiên khẽ run lên, dường như cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, nhưng lại có vẻ lại không hiểu lắm, cô sợ mình hiểu sai, nhất thời chỉ im lặng không trả lời.
Mặc Tu Trần cũng không cần cô trả lời, xe rẽ trái ở đèn giao thông đi vào làn đường tiếp theo, anh chuyển chủ đề, nhẹ nhàng nói: “Chiều hôm qua, anh và kỹ sư phụ trách dự án cao ốc thương mại cùng nhau đi xuống lầu. Dưới tòa nhà, đột nhiên có một viên gạch rơi từ trên mái xuống. Trình Giai đi theo anh và kỹ sư công trình, nếu cô ấy không đẩy anh ra, có lẽ viên gạch đó đã đập vào đầu anh…”
Ôn Nhiên yên lặng lắng nghe, không cắt ngang lời anh.
Tối hôm qua, trong điện thoại anh cũng chỉ nói một câu, nói Trình Giai vì anh mà bị thương, sau khi về nhà anh cũng không giải thích chuyện gì đã xảy ra.
Bởi vì Cố Khải đã nói với cô rồi, cô không muốn hỏi thêm nữa, nhưng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ chủ động giải thích với mình.
Mặc Tu Trần Trần giải thích lại quá trình, nhìn thấy Ôn Nhiên cau mày, ánh mắt quan tâm, trong lòng anh cũng ấm lên, một tay anh rời khỏi vô lăng, duỗi ra nắm lấy tay cô, giọng điệu ấm áp nói thêm: “Anh để Trình Giai ở bên cạnh anh, không có bất kỳ suy nghĩ nào khác với cô ấy, anh chỉ muốn kiểm tra một số chuyện.”
Đôi mắt ngân ngắn nước của Ôn