Cố Khải nghe thấy sự thù địch trong giọng nói của anh, im lặng một lúc rồi an ủi nói: “Tôi đã cho người gửi cho tôi video hôm Tiêu Văn Khanh mời Ôn Nhiên ăn cơm rồi, cộng với kết quả kiểm tra súp vi cá mập. Ngay cả Tiêu Văn Khanh không bị pháp luật xử phạt, cũng có thẻ…”
“Tạm thời không cần.”
Mặc Tu Trần cắt ngang lời đề nghị của Cố Khải, một mình súp vi cá mập không thể giải quyết triệt để Tiêu Văn Khanh. Anh đã điều tra rất nhiều năm là để có được bằng chứng đầy đủ, để Tiêu Văn Khanh sẽ không bao giờ trở mình lại được nữa.
“Vậy lát nữa tôi sẽ gửi cả video và kết quả kiểm tra cho cậu.”
“Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện để lấy.”
Mặc Tu Trần trầm giọng nói xong, không thèm nói lời tạm biệt, trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Trước đó, anh cho rằng vụ tai nạn ở công trường chỉ là tai nạn, người công nhân làm rơi viên gạch khẳng định anh ta chỉ bị chuột rút tạm thời, không thể giữ vững được.
Bây giờ, Mặc Tu Trần cảm thấy “tai nạn” trên công trường có thể không phải là tai nạn, mà là có người lên kế hoạch cần thận, cho dù là viên gạch rơi trúng anh hay Trình Giai, tóm lại là một sự có.
Sau khi giữ chân anh lại, Tiêu Văn Khanh mới có thể tấn công Ôn Nhiên.
Cái đống âm mưu này nối tiếp nhau, thật sự là dài vô tận, giống như mười tám năm trước, lúc Tiêu Văn Khanh muốn anh chết.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào nét mặt lạnh lùng của anh, trong đôi mắt sâu thẳm không nhìn thấy đáy hiện lên một tia tối tăm.
Bây giờ anh không phải là đứa nhỏ hơn mười năm trước không có khả năng bảo vệ mình, anh sẽ không để cho Tiêu Văn Khanh thành công.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của anh, anh thu lại tâm trạng, ấn nút trả lời, môi mỏng bật ra một tiếng “Alo!”
“Tu Trần, tôi tìm được rồi, người đàn ông đó tên là Ngô Thiên Nhất…”
Giọng nói của Lạc Hạo Phong lọt vào màng nhĩ, sau nhiều lần thất bại, cuối cùng anh cũng tìm ra kẻ đứng sau sự cố dược phẩm lần trước.
Sau khi nghe xong lời nói của Lạc Hạo Phong, một tia khát máu và tàn nhẫn xẹt qua mắt Mặc Tu Trần, anh lạnh lùng nói: “Ngô Thiên Nhất gần đây đang ở thành phố G, việc còn lại tôi sẽ tìm người, cậu không cần tra nữa đâu.”
“Được!”
Ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Hạo Phong bình tĩnh đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Tu Trần gọi một số khác, bảo người ta nói cho anh biết chỉ tiết về Ngô Thiên Nhất.
Sau khi làm xong một loạt việc này, anh lại hút xong một điều thuốc, ở một lúc lâu trong phòng làm việc mới mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ chính sang trọng, ánh đèn tối và dịu, không khí vẫn còn sót lại vẻ ái muội, nhìn người phụ nữ đang say ngủ trên chiếc giường rộng rãi, giữa hai lông mày của anh biến mắt đi một chút lạnh lẽo, trong mắt hiện lên một chút ấm áp.
Sau bao nhiêu năm cô đơn, giờ đây cuối cùng anh cũng có người ở bên, khiến anh cảm thấy ấm áp trong lòng, anh sẽ không bao giờ cho phép ai làm tổn thương cô.
Đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng chắc chắn, anh đứng trước phòng làm việc một lúc, sau đó bước tới, nằm lên giường, ôm Ôn Nhiên đang ngủ say vào lòng. Máy ngày nay cô đã quen với vòm ngực của anh, tìm lấy một vị trí thoải mái, tiếp tục mộng đẹp xẻ Đột nhiên nhìn thấy Chu Lâm ở công ty, Ôn Nhiên có chút kinh ngạc.
Chu Lâm chủ động chào hỏi cô, cô đáp lại một cách hờ hững, thản nhiên hỏi: “Không phải cô kéo dài kỳ nghỉ sao? Sao lại về sớm như vậy.”
Chu Lâm cười quyến rũ, vui vẻ nói: “Tối hôm kia Tử Hiên đi đón tôi, hôm qua tôi chỉ có thể về cùng anh ấy. Nhiên Nhiên, nói cho cô biết một tin tốt.”
Vừa nói cô ta vừa thiết tha nắm lấy tay Ôn Nhiên, như thể trước khi những chuyện đó xảy ra, cô ta xem cô như chị em vậy.
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật, không chút dấu vét thu tay về, giơ tay vén một sợi tóc quanh tai, “Tin tốt gì?”
Chu Lâm cười nói: “Tử Hiên bảo tôi đến