Nhìn thấy Tiêu Văn Khanh, không chỉ Ôn Nhiên sửng sốt, mà Mặc Tu Trần cũng hơi sửng sốt.
Nhưng chỉ là thoáng qua, đã sớm bị lạnh như băng thay thé, sắc mặt nhuốm một tầng lạnh lẽo.
Trong phòng riêng, nhìn thấy con trai tức giận, Mặc Kính Đằng lập tức đứng dậy cười nói: “Tu Trần, Ôn Nhiên, đừng đứng ở cửa mau vào đi. Sau khi con rời đi, dì của con vừa tới công ty để tìm ba, vì vậy ba đã cùng bà ấy đi đến.”
Tiêu Văn Khanh ở bên cạnh cũng đứng dậy theo ông ấy, trên khuôn mặt được bảo dưỡng tốt luôn có một nụ cười giả tạo, bà ta rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, “Di nghe nói ba con muốn mời Nhiên Nhiên đi ăn, nên đến tham gia cuộc vui. Nhiên Nhiên, đừng đứng đó, mau đến ngồi xuống đi.”
Nếu như là trước đây, Ôn Nhiên vẫn có thể qua loa lấy lệ với Tiêu Văn Khanh một chút, nhưng sau sự cố súp vi cá mập, cô nhìn thấy Tiêu Văn Khanh liền cảm thấy tức giận, cô căn bản không thể nở một nụ cười giả tạo với bà ta.
Chứ đừng nói đến qua loa lấy lệ với bà ta!
Mặc Tu Trần trực tiếp bỏ qua lời nói của Tiêu Văn Khanh, coi bà ta như người vô hình, anh dẫn Ôn Nhiên đến chiếc bàn tròn lớn, anh kéo ghế cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, ngồi đi!”
“Cảm ơn anh!”
Ôn Nhiên khẽ mỉm cười với anh, không muốn Mặc Tu Trần vì người nào đó mà tâm tình không tốt.
Tiêu Văn Khanh bị phớt lờ, nghiền răng căm hận, nhưng bà ta chỉ là có chút ngại ngùng, hoàn toàn không để lộ ra sự oán hận cùng hằn học trong lòng.
Mặc Kính Đằng không dám phản đối lời nói và việc làm của Mặc Tu Trần, ông ấy chỉ liếc nhẹ Tiêu Văn Khanh, ra hiệu cho bà ta quay lại ngồi xuống. Sau đó quay lại nhìn Ôn Nhiên hỏi cô ăn gì.
Mặc Tu Trần trực tiếp bấm chuông, người phục vụ nhanh chóng bước vào, cung kính đưa thực đơn cho anh.
Anh cầm thực đơn, nhưng không nhìn nó, thành thạo nói các món ăn mà Ôn Nhiên thích ăn, trả lại thực đơn cho người phục vụ rồi nói thêm: “Thế là được, lên món nhanh chút.”
“Vâng, cậu chủ Mặc!”
Người phục vụ mỉm cười rời khỏi phòng riêng.
Mặc Kính Đằng chưa kịp gọi món, Mặc Tu Trần đã kêu người phục vụ lui ra, vẻ mặt già nua có chút không vui, nhưng cũng không dám công kích.
Tiêu Văn Khanh ngồi trở lại chỗ ngồi, nụ cười trên môi xuất hiện một lần nữa, cố gắng thể hiện hình ảnh là người trưởng bối dịu dàng và bao dung, tuy nhiên bà ta không nói gì. Mặc Tu Trần sắc bén nhìn bà ta, lạnh lùng hỏi: “Tối thứ năm bà mời Nhiên Nhiên đi ăn cơm sao?”
Nghe vậy, trái tim của Tiêu Văn Khanh lộp bộp một tiếng, nụ cười trên mặt bà ra đông lại một lúc, dù sao thì bà ta cũng là bậc thầy về diễn xuất, ngay sau đó đã trở lại vẻ bình thường, “Đúng vậy, ba con nghe nói Nhiên Nhiên ở thành phố F bị bắt cóc ở, còn bị thương, rất lo lắng.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần xẹt qua vẻ lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mặc Kính Đằng, anh không phải không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tiêu Văn Khanh, cho dù biết bà ta muốn chuyển trách nhiệm cho Mặc Kính Đằng, nhưng anh vẫn rất tức giận.
Ôn Nhiên ở thành phó F bị bắt cóc không phải ai cũng biết, chỉ có một số người biết chuyện.
Mặc Kính Đằng có thể biết Ôn Nhiên bị bắt cóc, đương nhiên ông ấy cũng có thể sẽ biết cô bị bắt cóc và đánh thuốc mê, vậy thì, ông ấy bảo Tiêu Văn Khanh tìm Ôn Nhiên, có phải là chứng minh, ông ấy nghi ngờ Ôn Nhiên…
Bị con trai nhìn chằm chằm bằng ánh mắt dò hỏi, Mặc Kính Đằng lạnh lùng nhìn Tiêu Văn Khanh, không nhanh không chậm giải thích: “Con và Ôn Nhiên sống ở bên ngoài, không thường về nhà. Ba muốn quan tâm cũng không có cơ hội, nên đã bảo dì con có thời gian thì gọi cho Ôn Nhiên, hỏi về vết thương của con bé đã lành chưa.”
“Còn súp vi cá mập thì sao, là ý của ai trong hai người?”
Mặc Tu Trần không thèm nói chuyện lằng nhằng với bọn họ, liền trực tiếp hỏi trọng điểm.
Vốn dĩ anh cho rằng đó là ý của Tiêu Văn Khanh,