Nhưng bây giờ, khóe miệng Mặc Tu Trần cười, dịu dàng giữa hai lông mày không phải giả, mà là hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Lại nghĩ đến việc anh bảo vệ Ôn Nhiên, trong lòng ông không khỏi lại sinh ra cảm giác áy náy, là một người cha, ông thật sự không đủ tư cách.
Ông không thể cho con trai mình hạnh phúc, sao có thể tàn nhẫn ngăn cản người phụ nữ khác không cho anh hạnh phúc.
Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên nói chuyện gần mười phút, nói chuyện công việc chỉ hai câu, còn lại là mấy câu không quan trọng, cho dù là tán gẫu anh cũng không muốn cúp máy nhanh như vậy.
Bầu không khí trong phòng bệnh cũng vì cuộc điện thoại mà dịu đi rất nhiều, Mặc Kính Đằng không ngừng nhìn về phía Mặc Tu Trần.
Thấy anh cúp điện thoại kết thúc cuộc gọi, Mặc Kính Đằng muốn nói gì đó, nhưng cửa phòng bị đẩy ra, Mặc Tử Hiên và Chu Lâm xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Mặc Tu Trần ở trong phòng, trong mắt anh ta dường như lóe lên một tia kinh ngạc, liếc qua anh, nhìn Mặc Kính Đằng trên giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Ba, con mang cơm trưa cho ba!”
Những gì Mặc Kính Đằng muốn nói vì sự xuất hiện của anh ta mà nuốt lại, cau mày không dấu vét. Sự ấm áp và dịu dàng giữa hai lông mày của Mặc Tu Trần nhanh chóng biến mắt, sự kiêu ngạo và thờ ơ của anh đã được khôi phục, anh nhìn Mặc Tử Hiên và Chu Lâm đi vào phòng bệnh, dửng dưng nói: “Không có việc gì thì con đi trước.”
“Tu Trần, những gì ba nói với con, con hãy suy nghĩ kĩ.”
Lời nói của Mặc Kính Đằng có chút tha thiết, Mặc Tu Trần mím môi mỏng thành một đường thẳng, không để ý đến lời nói của ông ấy, xoay người bước đi.
xw& Từ phòng bệnh đi ra, Mặc Tu Trần không rời khỏi bệnh viện ngay mà đến văn phòng của Cố Khải.
Cố Khải đang nghe điện thoại thì thấy anh bước vào, ra hiệu cho anh ngồi trước. Mặc Tu Trần cũng không khách sáo, ngồi xuống sofa bên cạnh, vắt chéo chân chờ anh ấy nói chuyện điện thoại.
“Tu Trần, ai nợ tiền cậu à?”
Sau khi nghe điện thoại xong, Cố Khải bước đến ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Mặc Tu Trần, khẽ nhìn anh chằm chằm.
Mặc Tu Trần lạnh lùng liếc anh ấy, không nói gì.
Cố Khải nhàm chán nhún vai, khóe miệng lại nở nụ cười, giọng điệu nhanh nhẹn nói: “Nói cho cậu một tin tốt khiến cậu cảm thấy vui vẻ chút.”
Mặc Tu Trần híp mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi: “Ngọc Đình sắp trở về?”
Cố Khải mỉm cười gật đầu, “Vé máy bay ngày mai, sau khi về nước, cô ấy sẽ tham quan diễn thuyết toàn quốc. Đừng lo lắng, cô ấy không có thời gian để chọc tức cậu đâu.”
Một tháng trước, sau khi nhận được tin Mặc Tu Trần kết hôn, Thảm Ngọc Đình đã muốn quay về, nhưng vì đề tài nghiên cứu đó, cuối cùng cô ấy không thể quay lại.
Mặc Tu Trần mím môi không nói gì, Thẳầm Ngọc Đình về nước cũng không liên quan gì đến anh, anh cũng chưa từng động lòng với cô ấy chứ đừng nói là hứa hẹn hay bóng gió cái gì.
Cố Khải nhìn thấy vẻ mặt của anh, khẽ thở dài nói: “Tu Trần, con nhóc Ngọc Đình có hơi cố chấp. Nếu con bé hỏi về bệnh tình của cậu, cậu đừng thừa nhận là trước đó mình giả bộ nhé.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn anh ấy, thay vào đó hỏi: “Tôi đã giả vờ cái gì?”
Cố Khải bị anh làm cho nghẹn họng, sững sờ trong giây lát, sau đó anh ấy cười nói: “Được rồi, cậu đừng tức giận, tôi chỉ nhắc nhở cậu biết trước thôi. Mặc dù Ngọc Đình một lòng si mê cậu, nhưng tôi bảo đảm, cô ấy sẽ không giống như Trình Giai đâu, cậu không cần phải làm tổn thương cô ấy quá. Không nói về việc này nữa, cậu đã ở trong phòng bệnh lâu như vậy, đã nói chuyện gì với ông già của cậu thế?”
Nói đến đây, Mặc Tu Trần nheo mắt lại, sắc bén nhìn chằm chằm Cố Khải, “Sức khoẻ của ông ấy có vấn đề gì khác không?”
Một tia ngạc nhiên thoáng qua trên mặt Có Khải, anh áy lắc đầu nói: “Có thể có vấn đề gì chứ, bệnh của bác Mặc không phải cậu không rõ, ba tôi vừa nãy đã nói với cậu rồi mà?”
Ánh mắt Mặc Tu