Mặc Kính Đằng gật đầu, điều chỉnh lại tư thế, nghiêng người một chút để bản thân thoải mái hơn. Nhìn Ôn Nhiên, câu đầu tiên ông ấy hỏi lại là: “Cháu thích Tu Trần không?”
Ôn Nhiên bị câu hỏi làm cho giật mình.
Trước ánh mắt sắc bén lặng lẽ của Mặc Kính Đẳng, cô cau mày hỏi ngược lại: “Chủ tịch Mặc kêu cháu đến bệnh viện, chẳng lẽ chỉ vì hỏi câu này thôi sao?”
Vẻ mặt Mặc Kính Đằng hơi trầm xuống, cao cao tại thượng quen rồi, cảm thấy Ôn Nhiên không trả lời là không tôn trọng mình, nêu đổi là ngày thường, ông ấy nhất định sẽ tức giận.
Nghĩ đến những gì mình đã làm với Ôn Nhiên, ông ấy cố nén sự không vui và tỏ ra dễ gần nhất có thể: “Hôm qua Tu Trần đến bệnh viện, bác nhìn thấy biểu hiện của nó và cháu khi nói chuyện điện thoại là biểu hiện chưa từng có với người khác.
Ôn Nhiên, bác không có ý khác, chỉ là bác nợ Tu Trần rất nhiều, hy vọng cháu có thể cho nó hạnh phúc.”
“Cháu có thể cho anh ấy hạnh phúc hay không, không phải cháu nói là được.”
Giọng điệu của Ôn Nhiên vô cùng bình thản, hạnh phúc là người có liên quan phải tự mình cảm nhận. Cho dù cô ở trước mặt ông hứa nhất định đem lại hạnh phúc cho Mặc Tu Trần, nhưng mà, nếu hạnh phúc của Mặc Tu Trần không cần cô đem lại, vậy thì cô cũng không thể làm gì.
Cô vốn tưởng rằng Mặc Kính Đằng sẽ lại tức giận, nhưng không ngờ, Mặc Kính Đằng không những không tức giận mà ngược lại còn cười phá lên.
Ôn Nhiên có chút không hiểu, mím môi không có lên tiếng.
Mặc Kính Đằng cười hai tiếng, trầm ngâm nói: “Chẳng trách Tu Trần lại thích cháu, Ôn Nhiên, cháu là một cô gái thành thật.
Cháu nói đúng, Tu Trần có thể hạnh phúc hay không, không phải cháu nói là được. Nhưng bác hy vọng cháu có thể làm được, cố gắng hết sức làm cho nó hạnh phúc.”
Nói đến đât, ông ấy hơi dừng lại, lại nói thêm: “Cho dù cháu không thể làm cho nó hạnh phúc, nhưng ít nhất đừng để nó lại một mình.”
Thấy Ôn Nhiên không lên tiếng, ánh mắt Mặc Kính Đằng lóe lên do dự, chậm rãi nói: “Hôm nay bác tìm cháu tới, kỳ thực là muốn xin lỗi cháu. Ngoài ra, còn nói một tiếng cảm ơn với cháu.”
“Cháu không hiểu ý của chủ tịch Mặc.”
“Chuyện súp vi cá mập, có một trách nhiệm thuộc về bác. Nhà họ Mặc chúng tôi ở thành phố G được coi là một gia đình giàu có số một, người thừa kế tương lai nhất định phải mang dòng máu của nhà họ Mặc. Đêm đó cháu bị bắt cóc, Tu Trần không nói với bác, bác là biết tin từ người khác, vì vậy đã có chút hiểu lầm với cháu.”
Sắc mặt Ôn Nhiên tái nhọt, môi đỏ mọng mím chặt, cô có thể hiểu được cách làm của Mặc Kính Đằng, nhưng không thẻ tha thứ.
“Bác cũng nhất thời hồ đồ, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ hại cháu cả đời không được làm mẹ. Đến mức kết quả biến thành thế này, bác rất xin lỗi.”
Ôn Nhiên rất muốn cười, cô thật sự bật cười, cười chế giễu: “Ý của chủ tịch Mặc là, ông không phải vì cảm thấy có lỗi với hành động của mình, mà là xin lỗi vì kết quả ngoài dự đoán sao?”
Trong mắt Mặc Kính Đằng loé lên một tia tức giận, sắc mặt cũng thay đổi theo, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Bác làm vậy là để duy trì dòng máu chính thống của nhà họ Mặc, Ôn Nhiên, nếu cháu là bác, cháu cũng sẽ làm như vậy.”
Ôn Nhiên không khách khí phản bác lại: “Cháu sẽ không bao giờ làm như vậy.”
Cô nói xong từ trên ghế đứng lên, lạnh giọng nói: “Chủ tịch Mặc nếu không có việc gì khác, cháu xin phép đi.”
“Ôn Nhiên, chờ một chút.”
Mặc Kính Đẳng gọi cô lại, Ôn Nhiên mới xoay người lại quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ấy, cho dù ông ấy là ba của Mặc Tu Trần cũng không thẻ tùy ý điều khiển số phận của người khác.
“Hôm qua bác đã đề xuất để Tu Trần tiếp quản tập đoàn. Lúc đầu nó từ chối bác, nhưng sáng nay nó đã gọi điện và nói đồng ý. Là cháu thuyết phục nó đúng không?”
Ôn Nhiên nhíu mày, nghĩ đến ý tứ trong lời nói của ông ấy.
“Cảm ơn cháu đã giúp bác thuyết phục Tu Trần, để nó đồng ý tiếp