Lạc Hạo Phong ngôi bên trái Cô Khải, Đàm Mục ngôi bên phải Thẩm Ngọc Đình, vị trí của Mặc Tu y là giữa Lạc Hạo Phong và Đàm Mục.
Sau khi Ôn Nhiên ngồi xuống, quay đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần ở bên cạnh, thấy anh đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, có lẽ anh đã cảm nhận được ánh mắt của cô. Ánh mắt của Mặc Tu Trần rời khỏi điện thoại, khi nhìn về phía cô, trong mắt anh ngưng tụ cảm xúc, mỉm cười với cô.
Anh không nghe điện thoại mà cúp máy.
Anh bước tới trước bàn vừa ngồi xuống, điện thoại lại vang lên, bên cạnh, Lạc Hạo Phong chỉ sợ thế giới sẽ không hỗn loạn hỏi, “Tu Trần, người đẹp nào gọi đến đấy, xem ra nếu cậu không nghe, bên kia sẽ không bỏ cuộc đâu. “
Mặc Tu Trần lạnh lùng liếc anh ấy, thản nhiên thốt ra hai chữ: “Trình Giail”
Lời nói vừa dứt, anh trực tiếp nhét điện thoại cho Lạc Hạo Phong, “Nếu cậu thích thì tự mình nghe đi!”
Lạc Hạo Phong kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn thấy Thẳm Ngọc Đình và Ôn Nhiên nhịn không được đang cười, Đàm Mục thản nhiên nhìn mình, trong khi khóe miệng Có Khải gợi lên vòng cung xem kịch, anh ấy cười haha, tự tin nói: “Được, tôi nhất định sẽ giải quyết cái rắc rối mang tên Trình Giai này cho cậu.”
Nói xong, Lạc Hạo Phong dùng một ngón tay dài ân vào nút trả lời, trực tiếp bật chế độ loa ngoài, nói “alo” một tiếng gợi cảm vào điện thoại.
Trình Giai ở đầu bên kia điện thoại nhất thời không nhận ra giọng nói của Lạc Hạo Phong, sững sờ một giây, sau đó giọng nói truyền qua điện thoại: “Anh không phải cậu Mặc, sao điện thoại của anh ấy lại ở trong tay anh2”
“Tôi là Lạc Hạo Phong, Tu Trần không ở đây, cô có chuyện gì thì có thể nói với tôi.”
Lạc Hạo Phong dựa vào ghé, cười nói.
“Tôi có chuyện quan trọng phải tự mình nói cho cậu Mặc biết, liên quan đến vụ tai nạn trên công trường.”
Trình Giai dường như đoán được Mặc Tu Trần không muốn trả lời cuộc gọi của mình, cô ta do dự, sau đó nói tại sao mình lại tìm anh, hôm nay cô ta đã suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng đưa ra quyết định như này.
“Chuyện đó thì Tu Trần sẽ sớm tìm ra sự thật thôi, cô không cần bận tâm.”
Lạc Hạo Phong liếc nhìn Mặc Tu Trần, thấy anh mím môi hờ hững không lên tiếng, liền từ chối yêu cầu của Trình Giai.
“Không chỉ về chuyện này, tôi còn có chuyện quan trọng hơn, là về mẹ anh ấy và vụ bắt cóc anh ấy năm đó.”
Khi Trình Giai nói câu này, mơ hồ có thể cảm giác được cô ta đang nghiến răng nghiến lợi, có thể nghe thấy cô ta đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc. Cô ta đã gặp Lạc Hạo Phong, biêt anh ây không như Tiêu Lưu là một tài xế bình thường của Mặc Tu Trần. Khí chất toát ra từ cơ thể của Lạc Hạo Phong chỉ có ở kiểu con nhà giàu mới có.
Cô ta không dám vô lễ với anh ấy như với Tiểu Lưu.
Lạc Hạo Phong mở loa ngoài, mọi người ở trong phòng riêng đều có thể nghe thấy giọng nói của Trình Giai.
Một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt Ôn Nhiên, cô vô thức nhìn Mặc Tu Trần, thấy trong mắt anh không có cảm xúc nào khác ngoài sự lạnh lùng và có chút ngạc nhiên, cô mím môi không nhìn điện thoại trên tay Lạc Hạo Phong nữa, im lặng nhì Mặc Tu Trần.
Thẩm Ngọc Đình cũng nhìn Mặc Tu Trần đầu tiên, nét mặt của Cố Khải và Đàm Mục có chút thay đổi, cả hai đều nhìn Mặc Tu Trần.
“Tu Trần đến rồi, cô tự mình nói cho cậu ấy biết đi.”
Nếu chỉ về việc tai nạn ở công trường, Lạc Hạo Phong sẽ không đồng ý cho Trình Giai nói chuyện với Mặc Tu Trần.
Nhưng cô ta nhắc đến chuyện của mẹ Tu Trần, còn có vụ bắt cóc anh năm đó nữa, anh ấy cảm thấy mình nên để Tu Trần nghe.
Anh ấy đưa điện thoại cho Mặc Tu Trần, anh cũng không từ chối, cầm điện thoại, thờ ơ nói: “Có chuyện gì, nói đi!”
“Cậu Mặc, bây giò anh có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói trực tiếp với anh.”
Trình Giai nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Trần, giọng điệu của cô ta đột nhiên trở nên phấn khích, sợ anh sẽ không gặp mình, cô ta nói thêm: “Là chuyện liên quan đên vụ bắt cóc của anh và chuyện của mẹ anh năm đó…những chuyện đó không thể nói rõ ràng trong một hai câu. Nếu tối nay anh bận thì để ngày mai cũng được.”
“Tôi đang ở Ý Phẩm Hiên, cô bây giờ đến đây đi.”
Giọng nói hờ hững của Mặc Tu Trần không chứa bắt kỳ cảm xúc nào, nhưng nghe đến bên tai Trình Giai, trong lòng cô ta liền bùng lên một tia vui sướng, cô ta không chút do dự đồng ý: “Được, tôi lập tức tới ngay.”
Lúc này, cô ta đã thậm chí quên mất mình vẫn là bệnh nhân.
“Tu Trần, Trình Giai có ý gì, chẳng lẽ cô ta định chủ động thú nhận sao?”
Anh vừa cúp điện thoại, Lạc Hạo Phong liền tò mò hỏi, tuy rằng Đàm Mục cùng Cố Khải không nói, nhưng trong lòng đều có cùng nghỉ hoặc.
“Không phải Trình Giai là cô gái đã cứu anh