Mặc Tu Trân hừ lạnh một tiêng, “Bà ta không sợ tôi thật sự tìm được cô gái năm đó sao?”
Trình Giai cắn chặt môi, có chút ngập ngừng trả lời: “Tiêu Văn Khanh nói, cô gái năm đó đã chết rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Mặc Tu Trần đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Trình Giai sắc như dao, Ôn Nhiên ở bên cạnh cũng giật mình, nhìn chằm chằm Trình Giai.
“Tại sao bà ta lại chắc chắn như vậy?”
Câu hỏi vẫn là Ôn Nhiên hỏi, cô cảm nhận được bàn tay của Mặc Tu Trần hơi cứng lại.
“Chuyện này tôi không biết, nhưng giọng điệu của Tiêu Văn Khanh rất chắc chắn. Có lẽ bà ta sẽ không nói dối, nếu không, bà ta cũng sẽ không để tôi đợi mười năm mới lộ diện.”
Trong mắt Trình Giai lóe lên chút mù mịt, ngược lại là cô ta không nói dối, Tiêu Văn Khanh không nói cho cô ta biết tất cả mọi thứ, có một số chuyện được bà ta giấu kín.
Trong mắt Tiêu Văn Khanh, cô ta chỉ là một quân cờ dùng để làm mê hoặc Mặc Tu Trần.
Trình Giai không chỉ phù hợp có nót ruồi trên cằm như cô gái mà Mặc Tu Trần đang tìm kiếm, cô ta còn xinh đẹp, thân hình đẹp. Có quan hệ của Tiêu Văn Khanh nên cô ta được học cao hơn và còn tham gia một số lớp học năng khiếu của người nỗi tiếng.
Ngay cả cách quyến rũ đàn ông, Trình Giai cũng biết.
Tiêu Văn Khanh tính đi tính lại, nhưng lại không tính được Mặc Tu Trần sẽ yêu Ôn Nhiên ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn đột ngột kết hôn với cô.
Tâm trạng của Mặc Tu Trần có chút phức tạp, anh biết, khi Trình Giai lựa chọn thú nhận, cô ta sẽ không còn giấu diếm anh chuyện quan trọng như vậy nữa. Anh có thể phân biệt lời cô ta nói là thật hay giả.
Tiêu Văn Khanh chắc chắn cô gái đã cứu anh năm đó không còn nữa, vậy điều đó có nghĩa, cô gái đó đã bị người phụ nữ độc ác như Tiêu Văn Khanh hại chết.
Ôn Nhiên cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ trong cơ thể của Mặc Tu Trần, trái tim cô thắt lại, bàn tay nhỏ bé đang che mu bàn tay anh lặng lẽ tăng thêm sức lực, không nói gì, nhưng cô nhìn anh bằng ánh mắt quan tâm.
Trình Giai cũng cảm nhận được không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta ngậm chặt miệng, không dám nói thêm nữa.
Nhất thời bầu không khí trong xe ngưng trệ.
Một lúc sau, Mặc Tu Trần lạnh giọng nói: “Ngoại trừ chuyện này ra, cô biết cái gì?”
Trong điện thoại Trình Giai đã đề cập đến mẹ của anh, điều này cho thấy cô ta biết rất nhiều điều.
Trình Giai không nói ngay với anh, mà rụt rè nói: “Cậu Mặc, tôi không cố ý nói dối anh. Thật sự, ngay từ đầu tôi đã muốn nói với anh rồi, nhưng không có cơ hội thích hợp, anh có thể tha thứ cho tôi được không?”
Mặc Tu Trần dùng ánh mắt lạnh lùng bắn về phía cô ta, Trình Giai run rấy, lập tức thú nhận: “Về chuyện của mẹ anh là tôi tình cờ nghe được Tiêu Văn Khanh nói về nó.
Hồi đó, mẹ anh đã bị bà ta và một người đàn ông họ Ngô hại chết.”
Ngô Thiên Nhát!
Người đàn ông mà gần đây Mặc Tu Trần mới tra ra.
Một mình Tiêu Văn Khanh không có bản lĩnh lớn như vậy, những năm qua, những chuyện mà bà ta làm không thể thiếu sự giúp đỡ của Ngô Thiên Nhất.
“Nguyên nhân khiến mẹ anh nhảy lầu là do bà ấy đã uống một loại thuốc khiến người ta mắt trí, hình như loại thuốc đó là do người đàn ông họ Ngô cung cấp. Tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu thêm nội tình bên trong để lấy được chứng cứ Tiêu Văn Khanh hại chết mẹ của anh, nhưng Tiêu Văn Khanh quá cần thận. Nhưng mà anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp tục có gắng.”
Câu cuối cùng Trình Giai nói có chút khẩn thiết, rõ ràng là đang thể hiện rõ thái độ, nói với Mặc Tu Trần, bản thân cô ta vẫn còn có ích.
Cô ta hy vọng Mặc Tu Trần sẽ nghĩ mình còn có ích, tha thứ cho những lỗi lầm trước đây. Cô ta đã nói cho anh biết hai chuyện quan trọng này, nhưng vẫn còn giữ lại một chút, dự định sau