Sáng hôm nay: Sau cuộc họp cấp cao, Mặc Tu Trần trở lại văn phòng, vừa mở cửa đã thấy Cố Khải đang ngồi trong phòng làm việc.
Thấy anh quay lại, Cố Khải liền đứng dậy khỏi ghế sofa, vui mừng và kích động nhìn anh, bàn tay đang đặt bên hông vẫn khẽ siết chặt, như đang có kìm nén cảm xúc của mình.
“Biểu cảm của cậu là như thế nào đấy, trúng giải à hay là đang yêu?” Mặc Tu Trần hơi nheo mắt, đi vào phòng làm việc, dùng tay trái đóng cửa lại rồi đi về phía anh ấy.
Giữa hai lông mày đẹp trai của Cố Khải nở nụ cười rạng rỡ, không nói tiếng nào, sải bước đến ôm lấy anh.
Mặc Tu Trần cau mày, đẩy anh ấy ra: “Cố Khải, cậu phát điên cái gì đấy?” Mấy ngày không gặp nên rất nhớ anh à? Không đến nỗi đấy đâu chứ!
Cố Khải hehe cười, hình như anh ấy có chút không ổn định về mặt cảm xúc, cho dù Mặc Tu Trần nói gì thì anh ấy cũng không quan tâm hay giải thích gì, chỉ lấy trong túi ra một tờ kết quả xét nghiệm đưa cho anh, lời nói phun ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng vẫn còn có dấu vết kích động: “Cậu tự xem đi!” Ánh mắt của Mặc Tu Trần trầm xuống, suy nghĩ xoay chuyển, cầm lấy tờ giấy anh ấy đưa cho, đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại giấy tờ này, đương nhiên anh hiểu được nó là cái gì.
Một tờ kết quả rất rõ ràng, nhưng anh đã nhìn chằm chằm vào nó cả phút.
Trong lúc chờ đợi, Cố Khải cứ đứng trước mặt anh, ánh mắt vui sướng nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Trần. Sau khi nhận được kết quả, ngay cả ba mình anh ấy cũng không dám nói, anh ấy liền phóng thẳng đến văn phòng của anh.
Ngoài anh ấy ra, Mặc Tu Trần là người đầu tiên biết về tin tức này.
Trên đường đến đây, tay lái của anh ấy run cầm cập, nhưng đầu óc luôn trong trạng thái rối bời. Trước đây anh ấy đã tưởng tượng ra nhiều loại tâm trạng và kích động sau khi tìm thấy em gái mình, dường như đều không thể so sánh với hiện tại.
Trong phòng làm việc to lớn yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của hai người, Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm vào số 99,999%…
Trong đầu anh nhất thời cũng có một khoảng trống!
Phản ứng đầu tiên truyền đến hệ thần kinh trung ương đại não không phải Ôn Nhiên là em gái của Cố Khải, mà là từ nhiều năm trước, Cố Khải khẳng định và kích động nói, cô gái đã cứu anh nhất định chính là em gái của anh ấy.
Sau đó, hai người họ bắt đầu hành trình tìm kiếm…
Giờ đây, Có Khải đã thực sự tìm thấy em gái của mình, chính là Nhiên Nhiên của anh, một người phụ nữ đơn thuần, tốt bụng, vừa thông minh và mạnh mẽ. Khi cô cười mắt cô cong cong lên, khi thương tâm chỉ biết im lặng rơi lệ.
Nếu cô biết mình là em gái của Có Khải, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào.
Anh đột nhiên ngẳng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Có Khải: “Có Khải, cậu có nói cho Nhiên Nhiên biết chưa?” Có Khải giật mình, sau đó lắc đầu: “Không có, tôi cầm được kết quả liền trực tiếp tới tìm cậu rồi.” Mặc Tu Trần âm thầm ổn định lại cảm xúc, ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống ghế sofa trước rồi nói chuyện tiếp.
“Cố Khải, chuyện này tạm thời đừng cho Nhiên Nhiên biết.” Trước ghế sofa, hai người ngồi đối diện nhau, Cố Khải cầm trên tay tờ kết quả DNA, nghe được lời nói của Mặc Tu Trần, ánh mắt của anh ấy thoáng thay đổi, một lúc lâu sau, anh ấy mới lâm bẩm nói: “Tôi biết rồi.” Cho dù trong lòng muốn nhận em gái đến đâu, nhưng anh ấy không thể không quan tâm đến cảm nhận của Nhiên Nhiên, bây giờ cô chỉ nghĩ mình là em gái của Ôn Cẩm, là con gái của vợ chồng Ôn Hồng Duệ, không hề biết mình không phải là con ruột.
Bây giờ nói với cô, cô có thể tiếp nhận hay không,