Chu Minh Phú nói thầm với Chu Lâm. Một lúc sau, sự thù hận trên gương mặt của Chu Lâm dần biến mất, thay vào đó, là nụ cười đắc ý lạnh lẽo, cô tự tin gật đầu: “Cha, con không những muốn đoạt lại Mặc Tử Hiên, mà còn muốn trở thành nữ chủ nhân tương lại của nhà họ Mặc.”
Chu Minh Phủ gật đầu, con gái ông ta và Mặc Tử Hiên sinh ra như ván đã đóng thuyền, thì có khả năng trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mặc. Lúc đó thì Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, một trong hai người bọ họ cũng đừng nghĩ sống tốt.
Chu Lâm vui vẻ rời căn phòng, Chu Minh Phú châm điếu thuốc hút một hơi, lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn. Điện thoại reo lên vài tiếng liên tiếp, một âm thanh từ điện thoại truyền đến, kéo theo 3 phần lạnh lùng và 2 phần ngạo mạn: “Alo!”
“Mặc phu nhân, ngài bây giờ có rảnh không, tôi có một chuyện quan trọng muốn trao đổi với ngài.”
“Bây giờ tôi không có thời gian, ngày mai đi.”
Cũng không hỏi hăn là chuyện gì, phía bên kia liền từ chối ngay. Chu Minh Phú cũng không kịp mở miệng nói, điện thoại đã ngắt kết nối, trong điện thoại chỉ còn tiếng tít tít vang lên.
Trong mắt ông ta hiện lên sự tức giận, hừ lên một tiếng, chờ cho con gái ông ta ngồi vững vào chiếc ghế thiếu phu nhân nhà họ Mặc, xem Tiếu Văn Khanh còn dám đối xử như vậy với hắn không.
Buổi chiều lúc đi làm về, Mặc Tu Trần gọi điện cho Ôn Nhiên, nói buổi tối có bữa tiệc thân mật, bảo cô không cần phải đến đón anh ta. Ăn tối xong, tắm rửa, Ôn Nhiên nằm trên giường, gọi video cho Bạch Tiểu Tiểu.
Bạch Tiểu Tiểu mua nào là quần áo ngủ, thật sự rất đẹp. Nếu như Ôn Nhiên gả cho người đàn ông mình yêu trong lòng lại là nam nhân bình thường, vậy cô sẽ không ngại mặc để cho người đó xem, để tăng thêm chút tình cảm.
Đặc biệt đó là hai bộ nội y bánh kẹo, càng nhìn đều cảm thấy thật ngọt ngào hấp dẫn.
Ôn Nhiên đêm những bộ quần áo đều bày lên chiếc đường màu xanh nhạt, cơ thể nghiêng bên, nhìn video có cái đầu của Bạch Tiểu Tiểu mà hét:”Cậu nhìn rõ chưa vậy, nhìn mình có làm rớt mất đồ cậu tặng hay không vậy.”
Đầu kia video, máy tính của Bạch Tiểu Tiểu đặt đùi co lại, đưa ngón tay ra làm ra vẻ như đếm số: “1, 2, 3…” sau đó ở khóe mắt chân mày đều sáng rỡ lên cười:”Ừ, không có thiếu, có điều, cậu có thể mặc cho