Buổi trưa, lúc sắp tới giờ nghỉ trua, vú Trương đưa bữa trưa tới, phần ăn dành cho hai người. Vì thế một minh Ôn Nhiên ăn không hết, cô nhanh chóng kêu chị Lý đến ăn chung.
Hai người ngồi trên ghế salon trong phòng làm việc của cô, ăn thức ăn do vủ Trương chuẩn bị, chị Lý cười nói: “Nhiên Nhiên, xem ra chị đã trách lầm Mặc Tu Trần rồi. Mặc dù trước khi kết hôn hai người không có tình cảm với nhau, thể nhưng sự quan tâm và tỉ mi mà anh ta dành cho em thì cũng không phải người đàn ông nào cũng có thể làm được.”
Chân mày Ôn Nhiên tạo nên một nụ cười nhạt, Mặc Tu Trần đối xử với cô cùng khả tốt.
Chi bằng việc anh giúp tập đoàn Ôn Thị vượt qua giai đoạn khó khăn này thì cô cũng đã cảm thấy vô cùng cảm kích, cô nuốt thức ăn trong miệng, cười hì hi nói: “Chị Lý, tài nấu nướng của chị tốt như thế, hay là chị dạy em nấu vài món đi.”
Chị Lý thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm nét mặt tươi cười rạng rỡ kia của Ôn Nhiên, lên tiếng trêu chọc: “Em đây là đang muốn vì Mặc Tu Trần mà học cách nấu ăn đấy à? Nhiên Nhiên, em nhất định phải học sao?”
Trước khi nhà họ Ôn xảy ra chuyện, Ôn Nhiên chinh là một cô tiểu thư không động tay động chân vào bất cứ chuyện gì ở nhà. Bố mẹ cô cùng anh trai cô. đều xem cô như bảo vật, ngay cả dầu và muối cô cũng không thể phân biệt nổi.
Thế nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, chị Lý cảm thấy có bé đang ngồi đổi diện này như trưởng thành hơn ít nhất là năm tuổi, cô tro nên trưởng thành, kiên nhẫn và kiên cường hơn…
Cùng với Ôn Nhiên trước kia giống như hai người khác nhau vậy.
Ôn Nhiên hảo phóng thừa nhận: “Mặc Tu Trần vi em må làm nhiều chuyện thế, em cũng nên báo đáp anh ấy một chút. Những phương diện khác thì em không giúp được, ít nhất em cũng biết được từ chỗ vú Trương vài môn mà anh ấy vẫn thường anh, em muốn khi nào rằnh sẽ học làm những món do.”
“Được rồi, nếu em muốn học vậy thì chị sẽ dạy cho em. Mặc Tu Trần thích ăn mỏn gi? Nếu chị không biết thi chị sẽ để lão Trần nhà chị chỉ em.”
Ánh mắt Ôn Nhiên sáng lên, cô vội vàng nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, làm liên trong chiều nay đi. Mặc Tu Trần